Chương 2327
Khi Tô Dật và Lam Xúc Liên chậm rãi tháo mũ xuống, cả người Thượng Quan Tuyệt Hổ như là ngốc trệ, vẻ sợ hãi nhanh chóng xẹt qua khuôn mặt.
- Tô Dật!
Nhìn thấy khuôn mặt Tô Dật, biểu lộ của Thượng Quan Tuyệt Hổ biến thành cực kì đặc sắc.
Từ kinh ngạc đến gầm thét, âm thanh gầm rú từ trong cổ họng Thượng Quan Tuyệt Hổ bộc phát ra.
Mối thù phế con và giết con nhanh chóng tràn lên não Thượng Quan Tuyệt Hổ, nguyên khí Nguyên Vực cảnh mênh mông ầm ầm bộc phát, kình khí kinh khủng hóa thành một cái hư ảnh đầu hổ to lớn nhanh chóng đánh về phía ba người Tô Dật!
- Tản ra!
Tô Dật quát to một tiếng.
Trong mật thất nhỏ hẹp, Tô Dật, Mạc Ngâm Vũ và Lam Xúc Liên đồng thời rút lui về sau, hai tay quét ngang, ba đạo năng lượng hung hãn bắn ra va chạm với hư ảnh Bạch Hổ!
- Ầm ầm!
Năng lượng to lớn nổ tung ở trong hư không, ánh sáng hung mãnh va chạm lên trên vách tường mật thất, nhanh chóng bắn ra một tia hào quang màu tử kim mắt trần có thể thấy.
Giờ phút này, thân ảnh Thượng Quan Tuyệt Hổ đã thừa dịp hỗn loạn biến mất.
Bên ngoài mật thất, tiếng cười hung hãn của Thượng Quan Tuyệt Hổ, nhanh chóng vang vọng:
- Tô Dật, ta chỉ định ngăn cấm Mạc Ngâm Vũ! Không nghĩ tới ngươi cũng đi theo, vậy tất cả các ngươi đều chôn cùng Thiên Trác cho ta! thằng nhãi Tô Dật, ta muốn ngươi chết không chỗ chôn thân!
Tiếng cười bay xa, khí tức cuồng bạo quanh thân Thượng Quan Tuyệt Hổ hóa thành sóng khí vô biên, chầm chậm đẩy ra!
- Tô Dật, xem ra toà mật thất này dùng tinh thể đặc thù chế tạo lên, một kích vừa rồi đã khiến độc tố trong khe hở tràn ra, nếu như ra không được khẳng định sẽ trúng độc!
Lam Xúc Liên vô cùng nghiêm túc nhìn về phía Tô Dật, não hải đã bắt đầu sinh ra một tia cảm giác hôn mê.
- Phanh phanh!
Dùng mắt trần có thể thấy được phạm vi hào quang màu tử kim càng ngày càng nhỏ, Tô Dật ngước nhìn lên đỉnh đầu, một tia lãnh ý nhanh chóng lan tràn ở trong lòng.
- Rất tốt, Thần Hổ môn đã thừa nhận biết chuyện này, vậy Thái Thanh môn cũng có thể đường hoàng diệt tông!
Đột nhiên Tô Dật mở to mắt, ném mũ nón xuống, lộ ra áo bào phần phật khiến người ta sợ hãi.
Một đạo ánh sáng màu đen từ ngực bay vụt ra, lấp lánh giữa thiên địa.
Yêu khí khủng bố của Yêu Vực cảnh cửu trọng Thôn Thôn tràn ngập mật thất, lôi vân song đồng vô cùng nóng bỏng, thanh âm to rõ tựa như cửu tiêu lôi đình rơi xuống.
- Chủ nhân, Thôn Hoang Kinh Thiên Thú nghe người hiệu lệnh!
Mạc Ngâm Vũ ở một bên thấy thế, ánh mắt nhất thời rung động, tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Uy áp to lớn khiến mặt Mạc Ngâm Vũ đỏ tới tận mang tai, tâm hồn vì đó mà run rẩy, kinh ngạc nhìn tôn Yêu tộc này phủ phục trước người Tô Dật, chờ đợi hiệu lệnh!
- Chấn vỡ nơi này! Bắt đầu diệt tông!
Ánh mắt Tô Dật lộ ra một tia khinh thường, hàn ý bắn ra, lúc này toàn thân trên dưới tràn ngập một tia băng hàn!
- Ầm ầm!
Thời điểm Thượng Quan Tuyệt Hổ vẫn chưa có bay xa, một đạo ánh sáng nguyên khí kinh thiên động địa lấp lánh ở sau lưng, nháy mắt cố định thân hình Thượng Quan Tuyệt Hổ lại.
- Phanh phanh phanh!
Đột nhiên, phía sau Thần Hổ cung điện đất rung núi chuyển tựa như có động đất, đá vụn tung bay, bụi mù lan tràn!
Vào buổi tối, Tinh La chiếu sáng bầu trời.
Giữa thiên địa tĩnh mịch, bỗng nhiên nổi lên một cơn gió lạnh, thê lương mờ mịt.
Mây đen nhanh chóng ngưng kết bên trên ngọn núi màu xanh mực nơi xa, khí tức nguy hiểm của một cơn bão sắp tới càn quét núi rừng!
- Ầm ầm!
Thần Hổ môn lớn như vậy liên tiếp vang lên âm thanh nổ tung, thông thiên triệt địa, đinh tai nhức óc!
Lúc này, vẻ tươi cười vẫn còn ở trên mặt Thượng Quan Tuyệt Hổ không có biến mất, nhưng khi hắn quay đầu lại nhìn thấy hình ảnh kinh khủng nhất đời này của hắn.
Tô Dật tà mị đứng trong hư không, tóc đen bay múa, khí cơ mênh mông giống như thủy triều tuôn ra quanh không trung, bá đạo tuyệt luân, giống như sát thần giáng lâm, phán xét thiên địa!
Uy áp khủng bố của Nguyên Hoàng cảnh cửu trọng tràn ra không giữ lại chút nào, hai tay khoanh trước ngực, đứng ở trên bàn tay Thôn Thôn to lớn tựa như đình viện, uy thế hung mãnh!
Liên tưởng tới Hổ Trì, đột nhiên trong mắt Thượng Quan Tuyệt Hổ dâng lên vô hạn sợ hãi cùng lửa giận, cuồng bạo nói ra:
- Chẳng lẽ lần này... Lại là ngươi! Ta muốn giết ngươi!
Không để ý đến Thượng Quan Tuyệt Hổ, một đạo ánh trăng trong suốt rơi trên người Tô Dật, lời nói âm lãnh chậm rãi rơi xuống.
- Thôn Thôn, phá hủy Thần Hổ môn!
Đôi mắt Tô Dật trở nên u tối, ánh sáng độc ác từ khóe mắt chảy ra, lạnh đến thấu xương.
Thân hình Thôn Thôn lập tức mở rộng ra, từ nhỏ đến lớn như là một tòa núi chiếm cứ phía trên Thần Hổ môn.
Thôn Thôn đá ra một cái, mảng lớn phòng ốc Thần Hổ môn trực tiếp hóa thành phế tích, phòng ốc liên miên ngàn dặm ở trước mặt Thôn Thôn quả thực như giấy vụn.
Cùng lúc đó, lôi vân song đồng của Thôn Thôn chảy ra hai đạo ánh sáng lôi đình, thanh âm hùng hồn trong miệng vang vọng tứ phương, sóng âm mênh mông truyền đến mỗi một nơi hẻo lánh của Thần Hổ môn!
Âm thanh như lôi đình phong bạo, mở đầu khúc nhạc dạo diệt tông!
- Huyết chiến! Bắt đầu!
Tiếng gào của Thôn Thôn lan truyền thiên địa, sóng âm trào lên ở giữa núi rừng.
- Xoẹt!
Cùng lúc đó, ánh chớp chiếu sáng thiên địa, càn quét hư không giống như cuồng long, đột nhiên vô số cung điện dấy lên ngọn lửa rừng rực, nhiệt độ nóng bỏng khiến bầu không khí yên tĩnh trong đêm nhanh chóng bị đánh vỡ!
Giờ phút này, Thần Hổ môn không còn yên tĩnh nữa!
Rốt cục những ngọn núi bên cạnh cũng bộc phát ra ánh sáng nguyên khí hung mãnh như sóng biển, mấy chục vạn đạo sát ý hội tụ vào một chỗ, trong nháy mắt Thần Hổ môn hóa thành huyết tinh luyện ngục, sát khí thao thiên!
Thượng Quan Tuyệt Hổ bị tình cảnh trước mắt dọa đến sụp đổ, hắn hít sâu một hơi, xuyên thấu qua ánh lửa, trơ mắt nhìn Yêu Vực cảnh cửu trọng Thôn Thôn tùy ý chà đạp Thần Hổ môn!
- Phanh phanh!
Cự nhân giẫm đạp, những nơi đi qua, đều thành phế tích!
- Môn chủ!
- Cứu mạng, môn chủ!
- Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!
Nghe thấy tiếng động như thế, tất cả cường giả, trưởng lão Thần Hổ môn và đệ tử tinh anh từng cái cung điện đều từ bên trong Thần Hổ môn bay ra.
Có rất nhiều đệ tử Thần Hổ môn còn đang thanh tu hoặc ngủ mơ, trực tiếp hóa thành thịt nát, không có chút đau khổ nào!
- Tô Dật, ngươi cho rằng chỉ dựa vào những cường thủ này và Ngâm Vũ cung là có thể hủy Thần Hổ môn ta sao!
Ánh mắt Thượng Quan Tuyệt Hổ trở nên bình tĩnh, thân thể không tự giác bắt đầu co rúm lại.
- Ầm ầm!
Thôn Thôn đứng thẳng, lôi vân song đồng điên cuồng phóng xuất ra uy áp thao thiên, khiến mọi người ở đây đều trợn mắt, tóc gáy dựng đứng.
- Thượng Quan Tuyệt Hổ, có một việc ngươi phải hiểu rõ! Hôm nay không phải ân oán cá nhân giữa ta và ngươi, mà là ngươi xúc phạm người có quyền thế ở Thái Thanh môn, là Thái Thanh môn tìm ngươi tính nợ!
Ánh mắt Tô Dật lười biếng, nhắm ngay chỗ Thượng Quan Tuyệt Hổ.
Bỗng nhiên, Thượng Quan Tuyệt Hổ giống như cảm thấy được cái gì, đưa mắt nhìn bốn phía, quanh không trung có vô số võ giả đông nghịt như là châu chấu, từng bước xâm chiếm Thần Hổ môn.
Xa xa nhìn lại, nơi núi rừng sâu xa cũng có màu đám người mặc đồ đen nhánh, số lượng trọn vẹn mấy chục vạn người, tuyệt không phải là người của một mình Thái Thanh môn.
- Thượng Quan Tuyệt Hổ, ngươi thật to gan! Vậy mà chạy đến Thái Thanh môn đào hang! Hôm nay ta cũng cho Thần Hổ môn ngươi nếm thử mùi vị bị lửa thiêu!