← Quay lại trang sách

Chương 2337

Tô Dật, bọn hắn không có việc gì!

Xích Phi Hồng mắt thấy sắc mặt Tô Dật xanh xám, cả người xuyên qua Man Yêu Sâm Lâm tựa như một đạo ma ảnh quỷ mị, liền ở bên trong linh hải Tô Dật gào thét một trận.

- Bọn hắn không xảy ra chuyện gì!

- Bọn hắn không xảy ra chuyện gì!

- Bọn hắn không xảy ra chuyện gì!

Tô Dật ngoảnh mặt làm ngơ với Xích Phi Hồng, bên tai chỉ vang lên âm thanh ma sát bén nhọn và câu nói như là cảnh cáo bản thân.

Giờ phút này, Tô Dật chỉ nghĩ mau chóng đuổi tới Thương Lan thành, thảm kịch Linh Cổ thôn tuyệt đối không thể lặp lại một lần nữa.

- Ầm ầm!

Trong lòng thầm nghĩ như vậy, hai con ngươi như vực sâu chảy ra lửa giận thao thiên, chiến ý nóng hổi tựa như thiêu đốt trọn phiến Man Yêu Sâm Lâm này không còn!

Lại một lần nữa Tô Dật dọc theo dấu chân năm đó, xuyên qua sơn mạch mênh mông.

Mặc dù núi non trùng điệp và rừng cây chập trùng vẫn tồn tại, nhưng Tô Dật đang phi hành trong hư không lại cảm giác được Man Yêu lâm thật sự thay đổi.

Bên trong Man Yêu lâm vốn là núi lớn liên miên, sông lớn uốn lượn, bình thường có cường giả Man yêu thú đếm mãi không hết đứng vững ở chỗ này.

Nhưng hôm nay Man Yêu lâm vốn linh dược đầy khắp nơi trên đất, yêu khí liên tục xuất hiện đã trở nên lạnh lẽo, cô tịch và mục nát, đặt mình vào trong đó, tựa như đứng ở dưới vực sâu u ám!

- Tê!

Một cơn gió âm trầm trong rừng thổi đến, khiến trong lòng Tô Dật đột nhiên dâng lên dự cảm càng thêm mãnh liệt.

Tên lính đánh thuê nói có thú triều hẳn là thật.

Nơi đây cách Thương Lan thành đã không xa lắm, nhưng sơn mạch trống không lại như thành chết.

Cảnh tượng Yêu tộc phồn thịnh ngày xưa đã không còn, không hiểu sao trái tim Tô Dật đột nhiên đau xót, mắt nhìn phương xa, ánh sáng dưới chân lại bắn ra lần nữa.

Phi hành không đến một khắc đồng hồ, Tô Dật lại trông thấy toà đại thành cổ lão ẩn trong mây mù lần nữa, thành trì rộng lớn đã không còn vẻ hùng vĩ năm đó.

Đại thành màu xám tro nằm trong mây mù mờ mịt, tựa như lão nhân sa sút tinh thần ngồi trước cửa chờ đợi người thân đi xa.

Ánh mắt Tô Dật rung động, giữa hai hốc mắt bắt đầu có cảm giác chua xót không hiểu, thanh âm từ trong cổ họng chậm rãi rơi xuống:

- Rốt cục ta đã trở về!

Tô Dật vừa mới nói xong, Phù Dao Bách Biến Bộ không ngừng chớp động trước người, vô số huyễn ảnh hợp thành một đường thẳng tắp trên không trung, nháy mắt liền tiến vào bên trong Thương Lan thành.

Trong đại thành vô cùng to lớn, có một cỗ sát khí tiêu điều nhanh chóng tràn vào mũi.

Tô Dật chưa đi được hai bước, đã thấy thi thể Man yêu thú chồng chất giống như núi nhỏ nằm chắn ngang ở trước cửa cung điện.

- Hít!

Tô Dật hít sâu một hơi, hai tay ở giữa không trung không ngừng run rẩy, nhưng vẫn không che giấu được hận ý và sát khí trong lòng, trong mắt lộ ra hàn quang nhanh chóng chạy về phía đại điện trong phủ thành chủ.

Một đường thông suốt không trở ngại, thi thể yêu thú dọc đường đi rất nhiều lắm, nhưng Tô Dật không còn cảm thấy kinh ngạc.

Bên trong đại điện, thời điểm Tô Dật nhìn qua thân ảnh trên ghế ngồi, ánh mắt liền trở nên ngốc trệ.

Thân ảnh trên ghế ngồi, cao lớn hùng vĩ, màu da cổ đồng, cho dù rời đi đã lâu nhưng vẫn có một loại uy áp hơn người.

- Xích Kình thành chủ!

Tô Dật thấp giọng hô, nhanh chóng vọt tới trước người, nhưng khi phát hiện Xích Kình đã chết từ lâu, trong lòng Tô Dật không khỏi lạnh xuống.

Ngày đó, Xích Kình thành chủ bỏ ngoài tai dị nghị của mọi người lưu lại dư nghiệt Thiên Yêu tộc, không ngờ vì vậy mà bị tai vạ bất ngờ!

Tô Dật cắn chặt hàm răng, chậm rãi đóng con ngươi màu đỏ của Xích Kình lại, tâm tình Tô Dật lạnh buốt tới cực điểm, khuôn mặt cúi xuống, một đạo âm thanh yếu ớt, phẫn hận từ sau lưng chầm rãi truyền đến.

- Tặc nhân! Thả đại ca ta ra!

Tô Dật xoay người lại, Hoàng bào lão giả đứng ở phía sau toàn thân đẫm máu, đôi mắt sưng to không thuyên giảm chút nào, khó khăn vịn vào tường tức giận gầm thét.

- Hoàng bào trưởng lão, là ta.

Tô Dật không nghĩ tới còn có sống người, hai con ngươi trở nên vui mừng, vọt tới bên người Hoàng bào lão giả, tia sáng chói mắt trong hai con ngươi chảy ra, đỡ Hoàng bào lão giả.

Sau khi nhìn kỹ bộ dạng Tô Dật, dường như Hoàng bào lão giả cũng nhận ra được, khí lực hư thoát, cả người co quắp, nhìn Tô Dật.

- Rốt cục ngươi cũng trở về! Chết rồi, Thương Lan thành đều xong rồi!

Hoàng bào lão giả phun ra cả máu và mủ, nước mắt tuôn đầy mặt, gào khóc không thôi.

Thấy thế, Tô Dật lập tức truyền một luồng nguyên khí vào trong thân thể Hoàng bào lão giả, nguyên khí mênh mông chạy dọc theo kinh mạch Hoàng bào lão giả.

- Đến tột cùng thì xảy ra chuyện gì? Đám người Xích Nô đâu? Còn có Thượng Quan Hề Vi nữa?

Khi đang nói chuyện, Tô Dật phát hiện toàn bộ kinh mạch Hoàng bào lão giả đã biến thành mãu xám đen, một loại lực lượng ác độc mịt mờ tiềm phục ở bên trong thân thể, khiến Tô Dật nhất thời giật mình.

Sinh cơ tựa như quả cầu da xì hơi, Hoàng bào lão giả thấp giọng hừ nhẹ, nghe thấy cái tên Xích Nô và Thượng Quan Hề Vi, bỗng nhiên đồng tử mở ra, hung hãn mà nhìn Tô Dật.

- Tại sao ngươi phải tìm bọn hắn! Ngươi là ai!

Đột nhiên phía trên làn da Hoàng bào lão giả, phun trào ra một cái ấn ký màu đen, vẻ mặt vô cùng hung hãn, rất có tư thế liều mạng.

Tiếp theo Hoàng bào lão giả nhìn qua nóc phòng, trong miệng mắng chửi linh tinh, như là điên dại.

- Đều là mây đen! Tất cả đều là mây đen! Đại ca ngăn không được, ta cũng ngăn không được!

- Vì cái gì! Mà một đám mây lại có thể hại chết chúng ta! Đại ca!

- A!

Nhìn thấy bộ dạng điên khùng của Hoàng bào lão giả, cả người Tô Dật cứng ngắc, xem ra không hỏi được gì từ trên người Hoàng bào lão giả.

Tô Dật đứng dậy, đưa mắt nhìn bốn phía, Thương Lan điện to lớn biến thành đổ nát hoang vu, huyết khí trùng thiên.

Hai con ngươi Tô Dật dần dần đỏ bừng, nện ra một quyền, uy thế hiển hách, thế như lôi đình.

- Hôm nay Tô Dật ta thề, không báo thù thề không làm người!

- Tô Dật!

Hoàng bào lão giả ở trên mặt đất như người ở trong mộng mới tỉnh, hai mắt sưng vù bắn ra một tia tinh quang, nhìn Tô Dật nói:

- Tô Dật... Tô Dật!

- Làm sao vậy? Tiền bối, ngươi nhớ tới cái gì sao?

Khuôn mặt Tô Dật co rúm lại, vội vàng đỡ Hoàng bào lão giả.

- Hống!

Đột nhiên, một tiếng gào thét như là dã thú từ trong cổ họng Hoàng bào lão giả phát tán ra, bí văn màu đen đặc nhanh chóng lan tràn lên khuôn mặt, trong nháy mắt khí tức âm trầm phủ kín toàn bộ đại điện!

Đột nhiên, trong nháy mắt Tô Dật vươn tay ra, miệng Hoàng bào lão giả cũng mở lớn, một đạo hắc quang âm trầm màu đen bắn ra!

- Oanh!

Hình thái lão giả nhanh chóng biến hóa, hai con ngươi lấp lóe hắc quang, mái tóc tung bay về sau, như một con rối màu đen bị người ta điều khiển.

- Không!

Tô Dật lập tức biết, nhất định là Hoàng bào lão giả đã bị người hạ cổ chú, giữ lại một mạng chính là để hắn ở chỗ này chờ mình!

Kình phong cuồng bạo màu trắng càn quét ra, vậy mà công kích hắc quang của Hoàng bào lão giả lại có tu vi khoảng chừng Yêu Tông cảnh lục trọng, âm hàn mà khủng bố, không gian đại điện dọc đường đi nhất thời nổ tung ra!

- Xoẹt!

Tô Dật khẽ quát một tiếng, toàn thân bắn ra khí tức bàng bạc, hỏa viêm nhanh chóng tràn ngập quanh người, tay phải giơ lên, đánh vung cánh tay kia ra!

Cho dù đó là công kích bất ngờ, nhưng linh thức và phản ứng của Nguyên Vực cảnh đâu phải trò đùa!

Trong chớp mắt, cả hai va chạm vào nhau, âm thanh nổ tung khiến nóc nhà xuất hiện một cái lỗ hổng lớn, không khí bị xé rách, cảnh tượng khủng bố!

Bốn phía cát bay đầy trời, thời điểm động tĩnh biến mất, Hoàng bào lão giả cũng ngã xuống mặt đất, khí huyết hoàn toàn không có!

Ánh mắt Tô Dật chìm xuống, đánh giá Hoàng bào lão giả đã chết đi, vết thương toàn thân đã biến thành màu tím đen, máu huyết đen nhánh từ mạch máu tràn ra, cảnh tượng vô cùng kinh khủng!