← Quay lại trang sách

Chương 2346

Tô Dật vỗ vỗ tro bụi, ngước nhìn bầu trời đầy sao, than nhẹ một tiếng trong lòng:

- Hồng thúc, thừa dịp còn một chút thời gian cuối cùng, ngày mai ta sẽ bảo người đi chế đan dược khôi phục nhục thân, hẳn là ngươi cũng muốn rời khỏi ta, khôi phục tự do!

- Tự do, ta muốn tự do cái gì? Tiểu tử thúi ngươi nói cho ta nghe xem nào?

Nghe Tô Dật nói, đầu tiên Xích Phi Hồng có chút kích động, oán trách mà nhìn Tô Dật.

Tô Dật ngẩng đầu, ở trên mặt đất Chấn Thiên phong, đổi một cái tư thế thoải mái.

Trong mắt xán lạn tinh hà, phồn tinh lấp lóe, lại có một vệt hàn ý xẹt qua.

- Nhất định trận chiến Long gia sẽ rất kinh thiên động địa, lúc trước ngươi đã chết qua một lần, ta không muốn ngươi lại theo ta trải qua một lần nữa!

Tô Dật hít sâu một hơi, hình như trong mắt có vẻ ảm đạm.

Tô Dật bước tới trước một bước, hắn đã sớm quen với nguy hiểm, nhưng hắn thật sự không muốn người bên cạnh mình lại có bất kỳ nguy hiểm nào.

Xích Phi Hồng tuổi đã cao, chờ đợi trọng sinh mấy chục năm, Tô Dật không muốn để ông ta mạo hiểm.

Thiết Hồn Mạch đã như thế, chẳng lẽ Xích Phi Hồng lại theo sau sao?

- Đánh rắm!

Xích Phi Hồng lập tức ở bên trong Hỗn Nguyên Cổ Chung kêu lên, hai tay dùng lực vỗ vách chuông.

Xích Phi Hồng nổi giận, lớn tiếng gào thét như muốn từ bên trong Hỗn Nguyên Cổ Chung đánh ra.

Tâm niệm Tô Dật vừa động, Cổ Chung lấp lóe ánh sáng, một luồng ánh sáng màu trắng từ bên trong não hải bay ra.

Toàn thân Xích Phi Hồng mông lung, ánh mắt hung hãn, dường như thật sự nổi giận nói:

- Tiểu tử thúi, Xích Phi Hồng ta tuy nhát gan, nhưng thời gian đi theo ngươi dài như vậy, cho tới bây giờ cũng không có bỏ rơi ngươi!

Nói xong, Xích Phi Hồng dùng tay phải chỉ vào Tô Dật, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, nói to.

- Còn chưa đánh trận, ngươi đã bảo ta chạy trốn trước? Ngươi hỏi nha đầu Thiên Tuyết một chút, nàng có đồng ý hay không?

Qua nửa ngày, bên trong Thiên Nguyên yêu hồn, có một đạo ánh sáng màu tím yêu dị rục rịch, ánh sáng nồng đậm phác hoạ ra một thân hình khác phái tuyệt mỹ.

- Tô Dật, Hồng thúc nói không sai, trải qua nhiều năm như vậy ta vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, có phúc cùng hưởng, chẳng lẽ có họa lại muốn chúng ta chạy trốn hay sao?

Linh Thiên Tuyết dùng trạng thái linh hồn ngồi ở bên trong Thiên Nguyên yêu hồn, đường cong thon dài vô cùng quyến rũ.

Tô Dật lập tức ngồi dậy, đối mặt hai vị chiến hữu nhiều năm, đặc biệt là Linh Thiên Tuyết, nữ nhân hiểu rõ hắn nhất, nhất thời có chút im lặng.

- Ta chỉ không muốn các ngươi, ai! Lão Thiết đã xảy ra vấn đề, các ngươi...

Xích Phi Hồng và Linh Thiên Tuyết trăm miệng một lời, đồng thời làm ra một cái động tác ngậm miệng, tức giận nói:

- Được rồi, ta cũng không định ra! Muốn chết cùng chết! Muốn sống cùng sống!

Tô Dật nghe vậy liền lắc đầu cười khổ nhìn hai người, qua nửa ngày, Xích Phi Hồng mới ngồi ở bên cạnh Tô Dật, hai người cùng nhau nhìn về phương xa.

- Thiên Tuyết, ngươi đã hoàn tất luyện hóa tinh huyết của Cửu Linh Thiên Miêu rồi sao?

Chỗ sâu trong con ngươi Tô Dật hiện lên một tia vui mừng.

Bên trong Thiên Nguyên yêu hồn, thân hình Linh Thiên Tuyết dần dần ngưng thực, trên khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ, hai con ngươi màu hổ phách lấp lóe ánh sáng, nói khẽ:

- Thời điểm ngươi ở Thiên Lan Hải Thành, ta đã luyện hóa xong, nhưng bây giờ ta vẫn là trạng thái linh hồn, nên tu vi đề thăng bao nhiêu ta cũng không biết, chờ nhục thân khôi phục mới có thể biết.

Tô Dật nhẹ gật đầu, hứa hẹn tương lai sẽ tìm người luyện chế đan dược cho hai người, nghĩ đến sự tình đã qua nhiều năm như vậy, lại một lần nữa có thể trông thấy Linh Thiên Tuyết, khóe miệng Tô Dật không tự giác được cong lên.

- Ngươi rất vui vẻ sao?

Linh Thiên Tuyết nhẹ nhàng hỏi.

- Cái đó là tự nhiên, ngươi quên chúng ta cùng nhau trải qua những chuyện gì sao?

Trong đầu Tô Dật nhanh chóng hiện lên hình ảnh ban đầu ở Man Yêu Sâm Lâm và thời điểm mạo hiểm ở Thiên Miêu tộc địa.

Linh Thiên Tuyết nhìn sang, đầu lông mày như lá liễu phác hoạ ra vẻ mỹ lệ đặc biệt ngang ngược, vành môi yêu dị hơi cong lên, chậm rãi nói:

- Ta thấy hình như không phải, vừa có Liễu Nhược Hi, vừa có Đoan Mộc Tiểu Mạn, vừa có Thượng Quan Hề Vi, vừa có Độc Cô Vũ Mặc, vừa có Quý Hàm Nặc, ta thấy ngươi vui đến quên cả trời đất!

Nhìn thấy Linh Thiên Tuyết có thể tùy ý nói chuyện với mình, cho dù kẹp thương cầm gậy, chứa đầy ghen tuông, Tô Dật cũng tràn đầy niềm vui.

Bất kể là ai ở bên cạnh hắn, thì vị trí của Linh Thiên Tuyết cũng không thể xoá bỏ được.

- Có thể nói ra một người nữa là ai không?

Khóe miệng Tô Dật hơi cong lên.

- Ân... Là là...

Linh Thiên Tuyết hơi xoa cằm, bắt đầu nhớ lại, nhưng lại bị một câu nói của Tô Dật cắt đứt:

- Là ngươi!

- Ngươi... Ngươi nói cái gì?

Linh Thiên Tuyết giống như là nghe lầm, gương mặt thẹn thùng đỏ ửng lên, giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều.

Tô Dật nhìn qua Linh Thiên Tuyết như là tiên tử bên trong Thiên Nguyên yêu hồn, trên da thịt màu trắng lộ ra một tia mỹ lệ khó mà thuần phục, thấp giọng nói:

- Thiên Tuyết, mặc kệ bên cạnh ta có ai, luôn có một địa phương là giành cho ngươi! thời điểm ta nhỏ yếu nhất, là ngươi ở bên cạnh ta, thời điểm ta sắp chết, cũng là ngươi ở trong đầu ta khiến ta tỉnh lại một lần nữa, tất cả những việc ngươi làm ta đều nhớ kỹ, ngươi còn không biết tâm ý của ta sao?

- Thế nhưng ngươi đã thành hôn, có hai người vợ...

Linh Thiên Tuyết nói xong câu đó, trong mắt tràn ngập sự cô đơn.

Giống như trẻ con bị người ta đoạt đi đồ chơi yêu thích, nàng cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, không thể có mảy may tức giận.

- Nhược Hi là thanh mai trúc mã của ta, Tiểu Mạn càng là tâm can của ta. Nếu như ngươi hiểu ta, ta tin tưởng các ngươi có thể sống rất vui!

Tô Dật nói.

Linh Thiên Tuyết liếc nhìn, trong mắt lóe ra một tia bá khí, gắt giọng:

- Chuyện mất mặt lại bị ngươi nói đường hoàng như vậy, đúng là không biết xấu hổ!

Tô Dật cười ha ha một tiếng, quay đầu nhìn về phía Xích Phi Hồng, đã sớm phát ra tiếng ngáy.

Xích Phi Hồng và Tô Dật nhìn nhau cười một tiếng, tràn đầy giảo hoạt.

- Ngươi nhìn đi, Hồng thúc nghe không vô, đã ngủ rồi kia!

Linh Thiên Tuyết vừa bực mình vừa buồn cười.

- Ai nha, Thiên Tuyết tin tưởng ta đi!

Tô Dật nhìn Linh Thiên Tuyết, nói khẽ.

Đi qua ngàn khó vạn hiểm, rốt cuộc Tô Dật cũng biết mình muốn cái gì.

Tại dị giới mạnh được yếu thua, muốn cái gì thì phải cố gắng tranh thủ, nếu thích thì càng phải dũng cảm.

Linh Thiên Tuyết yếu ớt nói:

- Thế nhưng ta không muốn về sau con của chúng ta cũng là nửa người nửa thú, Viêm Lân huynh đệ chính là một ví dụ, hắn đã phải nếm rất nhiều đau khổ!

- Ai!

Tô Dật lập tức ngẩng đầu lên, bắt đầu trầm tư.

- Ngươi cũng nghĩ đến điểm này sao?

Linh Thiên Tuyết cau mày, có chút phiền muộn nói.

Tô Dật lắc đầu, nhìn về phía Linh Thiên Tuyết, trong mắt tràn đầy ánh sáng, nói nhỏ:

- Không phải, ta đang nghĩ bây giờ ta mới thổ lộ, nàng đã nghĩ đến đời sau. Thiên Tuyết, vẫn là nàng lợi hại!

- Ai nha!

Khuôn mặt Linh Thiên Tuyết lập tức đỏ lên, nghiêng đầu quát:

- Không biết xấu hổ!

Tô Dật cười nhìn Linh Thiên Tuyết, tâm tình cả người đều thư sướng rất nhiều.

Ở cái thế giới này, càng ngày Tô Dật càng có nhiều người cần quan tâm, khiến hắn càng có lý do muốn bảo vệ.

Tô Dật lại có một chút chờ mong với trận chiến trong tương lai!

- Long gia, tới đi!

Tô Dật nói nhỏ một tiếng.