Chương 2347
Bầu trời phương xa đầy sao lấp lánh, tựa như chiến hỏa trong tương lai đang lan tràn thiên khung.
Tô Dật quan sát một hồi, liền đứng dậy trở lại trong phòng.
- Trở về rồi?
Liễu Nhược Hi thấy Tô Dật trở về, liền nép vào người Tô Dật y như là con chim non, nàng ngẩng đầu nhìn trượng phu của mình, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Tô Dật khéo léo sờ cái mũi Liễu Nhược Hi, nhẹ giọng nói:
- Trễ như vậy còn chờ ta sao?
Liễu Nhược Hi vểnh miệng lên, hừ một tiếng, đột nhiên ngồi ở trên mép giường, chống hai cánh tay xuống, ngưng tiếng nói:
- Ngươi cái tên này, vừa đi ra ngoài liền là mấy tháng, ta và Tiểu Mạn tỷ tỷ ngàn chờ vạn chờ. Rốt cục bây giờ ngươi mới trở về, ta mà nghỉ ngơi sớm, còn ra thể thống gì!
Nói xong, mặt Liễu Nhược Hi hơi đỏ lên, cúi thấp đầu.
- Nhạc phụ và gia gia ở đây có quen thuộc không?
Tô Dật cũng thuận thế ngồi ở bên mép giường, nhìn Liễu Nhược Hi.
Cách càng gần, khí tức Liễu Nhược Hi càng ngày càng nặng, nhỏ tiếng nói:
- Ân... rất quen thuộc. Mấy hôm nay chàng dạy học cũng vất vả, ngày mai chúng ta liền đi thăm bọn họ đi!
- Tốt! Tất cả nghe nàng!
Nói xong, Tô Dật liền buông mành xuống, ánh nến trong phòng bị một luồng gió dập tắt.
Trong bóng tối, một tiếng kêu khe khẽ truyền ra, đây chính là âm thanh của Linh Thiên Tuyết, nàng nói nhỏ:
- Không biết xấu hổ, kêu nhỏ một chút!
Nói xong, trong đầu Tô Dật có một đạo năng lượng cấm chế được bố trí xuống.
Nhưng tiếng lẩm bẩm của Xích Phi Hồng bên trong Linh Hải lại dần dần vang lên.
Chăn lớn trùm lại, tất cả đều tan biến ở trong im lặng.
--
Hôm sau, trời sáng choang.
Sáng sớm Tô Dật và Liễu Nhược Hi cùng đi ra khỏi cửa phòng.
Liễu Nhược Hi rửa mặt cho Tô Dật, hai người đi dạo bên trong Ngự Thiên Cung tựa như vợ chồng bình thường.
Sau khi hỏi thăm gia gia và nhạc phụ ở Chấn Thiên phong xong, Tô Dật liền đi tìm Quân Hạo Thiên, mang U Nhiên hoa, Nguyệt Phệ Bồ Đề Cổ và Lưu Ly Thiên Tương Nhị thật vất vả mới sưu tập đủ đưa cho hắn.
Trải qua một tuần liên tục chỉ điểm cho đệ tử Ngự Thiên Cung, từ trong sâu xa, chính tu vi của Tô Dật cũng có dấu hiệu tăng lên.
Thừa đoạn thời gian chỉnh đốn này, Tô Dật liền gọi Thôn Thôn ra, thân ảnh hắc thạch to lớn nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của mọi người bên trong Chấn Thiên phong.
- Hôm nay, người Bá Vương Hồn Tông, Ngự Thiên Cung và Thiên Yêu tông, đều phái ra ba trăm người! Theo ta tiến vào bên trong bụng Thôn Hoang Kinh Thiên Thú, ta mang các ngươi đi tham quan di tích, tiến hành tu luyện! nhưng là ba trăm người nào, thì các ngươi phải tự tranh đoạt.
Tô Dật vừa mới nói xong, tất cả mọi người ở đây đều lộ ra vẻ kích động, tiếng nghị luận vang vọng thiên địa.
Cổ Nhạc trưởng lão đứng ở bên cạnh cũng tán thưởng theo.
Sau khi Thôn Thôn hóa thành bản thể, thân hình vô cùng to lớn này khiến các trưởng lão có lịch duyệt phong phú cũng phải nghẹn họng nhìn trân trối.
- Nếu Tô Dật để tâm quản lý tông môn, Long gia lại tính là cái gì?
Lạc Vô Nhai cảm thán nói.
Những ngày gần đây, các trưởng lão chư hầu chạy tới nghe giảng đều sắp hàng chỉnh tề ở phía trên gác cao.
Nghe nói Tô Dật khai đàn giảng bài ở Ngự Thiên Cung, từng cái tông môn trên Ngự Thiên đại lục đều dẫn đệ tử kiệt xuất tới.
Từ lâu chuyện Tô Dật làm ở Thái Thanh đại lục và Thần Hổ đại lục đã truyền khắp Ngự Thiên Cung.
Mọi người ở đây, trông thấy Thôn Thôn to lớn như sơn phong, thì trong mắt chỉ có vô tận kính sợ cùng ngưỡng vọng, Lạc Vô Nhai lại nhẹ gật đầu một lần nữa.
- Tô Dật đang chờ linh dược khôi phục nhục thân, nơi này liền giao cho hắn giày vò đi, chúng ta hảo hảo luyện chế ra cho hắn!
Đan Hồng Công cười nói, lúc này gặp lại Tô Dật, oán hận đã hóa thành khen ngợi từ lâu.
Lão già cổ hủ như Đan Hồng Công cũng có thay đổi như này, khiến các trưởng lão chư hầu không khỏi chấn kinh.
- Bắt đầu đi!
Trên chỗ cao, tiếng nói lại vang lên một lần nữa, tay áo Tô Dật hạ xuống, liền phi thân ngồi ở trên bàn tay Thôn Thôn.
Trong tích tắc, mấy ngàn đạo năng lượng linh hồn hung hãn qua lại trên đường chân trời, ánh mắt Tô Dật hơi khép, thỉnh thoảng lại nhẹ gật đầu.
Thời gian ở Ngự Thiên Cung lúc nào cũng có thể kết thúc, Tô Dật chỉ hi vọng ở thời điểm có hạn này, có thể làm cho thực lực chỉnh thể Ngự Thiên Cung tăng lên!
- Thôn Thôn, dùng Thiên Phong di tích như thế, ngươi sẽ không trách ta chứ?
Tô Dật cười nhạt nói.
Ánh mắt Thôn Thôn lấp lóe, thâm thúy như thần mang, nói khẽ:
- Chủ nhân, tất cả mọi chuyện Thôn Thôn đều nghe ngươi!
Lời nói vừa ra, Tô Dật liền mỉm cười gật đầu, ra hiệu cho Cổ Nhạc cung chủ, hai người cách không gật đầu, tiếp theo nhìn cuộc tranh đấu phía dưới.
Một ngày tuyển chọn, một ngày tiến vào trong Thiên Phong di tích tu luyện, thời gian cứ tuần hoàn như thế.
Trừ lần đầu tiên là Tô Dật mang chín trăm người đi vào, những lần còn lại đều do Thôn Thôn đến hoàn thành.
Thời điểm Tô Dật lần thứ nhất mang theo chín trăm người tiến vào di tích Thiên Phong.
Thần vân cuồn cuộn, năng lượng thiên địa so với Ngự Thiên Cung còn muốn nồng đậm hơn mấy lần, ở đây, chín trăm người đều có thể tự rèn luyện và đề cao.
- Các ngươi có thể tùy ý quan sát tất cả võ kỹ công pháp nơi này, nhưng không thể mang đi! Đến thời gian, Thôn Hoang Kinh Thiên Thú sẽ mang các ngươi rời khỏi đây! Có bản lĩnh vẫn có thể đi vào, bây giờ nhìn bản lĩnh của chính các ngươi thôi!
- Vâng! Đa tạ Tô tông chủ!
Nhìn bóng lưng đi xa, ánh mắt rất nhiều thanh niên Ngự Hồn tông đang cầm công pháp võ kỹ, liên tục dao động.
Mọi người đi về phía hỏa ảnh thao thiên, hít sâu một hơi, linh hồn rung động, hưng phấn không thôi!
Trên bờ biển di tích, đội ngũ chín trăm người chiếm hết một mảnh nhỏ di tích.
Ai có thể nghĩ tới, vạn năm sau, mảnh đất sinh ra võ đạo này, lại một lần nữa nghênh đón sinh cơ bừng bừng!
Tô Dật dứt bỏ đám người, một đường bay nhanh, rất nhanh liền đi hết một vòng di tích.
Thiên Phong di tích chỉ có một nửa, cũng không tính là quá rộng lớn, trở lại Vạn Cổ lâm, không có Lưu Ly Thiên Tương Nhị, nơi đây liền huyễn hóa thành một mảnh rừng rậm u ám lần nữa.
Lúc này gió núi mát mẻ, Tô Dật không khỏi ổn định lại tâm thần, yên tĩnh nhìn thiên địa biến hóa.
- Âm vang!
Xuất ra Huyết Ma Sát Thần Kiếm, hồng văn yêu dị cùng với mũi kiếm gột rửa thiên địa, mũi kiếm chỉ thiên, trời cao vỡ vụn.
Âm thanh kim loại va chạm vang vọng thiên địa, hai mắt Tô Dật dần dần nhắm lại, câu thông với kiếm linh.
- Bình nhi.
Tô Dật kêu gọi tiểu gia hỏa ở trong kiếm.
- Bình nhi không có ở đây, chủ nhân lại chuẩn bị đánh nhau sao?
Thân kiếm run lên, một giọng vũ mị mang theo vẻ ghen ghét nhanh chóng truyền ra.
Tô Dật bừng tỉnh, Bình nhi từ Huyết Linh quả biến hóa mà thành có hai loại hình thái.
Đã rất lâu Tô Dật không dùng kiếm, đột nhiên hôm nay hắn muốn hảo hảo tu luyện kiếm ý một chút, lúc này trong kiếm hẳn là hồng y Bình nhi rồi.
- Là hồng y sao!
Tô Dật ngu ngơ cười nói.
Chẳng lẽ do Vu Mã Tu lần trước, nên Bình nhi tức giận lúc này mới không ra?
- Tiểu Bình nhi đâu?
Tô Dật nhìn chuôi kiếm nói, trên thân kiếm to lớn màu huyết hồng, khuôn mặt đẹp đẽ của hồng y Bình nhi hơi có chút khinh bỉ, nói khẽ:
- Không có gì, khoảng thời gian này Tiểu Bình nhi đều nghỉ ngơi, có chuyện gì chủ nhân cứ nói với ta là được! Nhưng không được làm những chuyện kia!