← Quay lại trang sách

Chương 2349

Đối với người yêu kiếm như mạng như Tô Cuồng Ca mà nói, Tô Dật tùy thời suy nghĩ tu luyện kiếm ý, tự nhiên cảm thấy trong lòng mười phần vui vẻ.

- Có thể để ta vào xem không?

Tô Cuồng Ca hơi chớp mắt, nói nhỏ.

Cổ Nhạc phất phất tay, nhìn về phía Thôn Thôn như ngọn núi lớn nói ra:

- Sư phụ Tô Dật đến, để hắn đi vào được không?

Tu vi Thôn Hoang Kinh Thiên Thú là Yêu Vực cảnh cửu trọng, đủ để quét ngang Ngự Thiên Cung, ngay cả Cổ Nhạc cung chủ cũng không thể không cho chút mặt mũi.

Thôn Thôn ngồi xếp bằng ở dưới đất, chậm rãi mở ra lôi vân song đồng, bỗng nhiên nói:

- Sư phụ của chủ nhân? Chẳng phải là sư tôn sao!

Thôn Hoang Kinh Thiên Thú khẽ gật đầu với Tô Cuồng Ca một cái, thần quang lấp lóe, trong nháy mắt sóng xung giống như lôi đình bao phủ Tô Cuồng Ca lại, gợn sóng không gian nhanh chóng hiện lên, thân ảnh tuấn tú liền biến mất ở bên trong Chấn Thiên phong.

Nhìn Tô Cuồng Ca rời đi, Cổ Nhạc cung chủ hơi khép mắt lại, trong mắt nổi lên ý cười, nhẹ giọng nói:

- Sư đồ gặp mặt, hẳn là kiếm ý của Tô Dật có thể tiến thêm một bước nữa đi?

- Ầm ầm!

Vừa mới nói xong, nơi phương xa liền có hai đạo hào quang lao vùn vụt về phía Cổ Nhạc cung chủ, Cổ Nhạc xoay người lại, hóa ra là đệ tử tiềm phục ở xung quanh núi sông Ngự Thiên Cung.

- Tại sao các ngươi lại trở về rồi?

Cổ Nhạc nhẹ nhàng hỏi.

Một tên đệ tử trong đó nói nhỏ vài câu vào tai Cổ Nhạc, đột nhiên từ giữa hai hàng lông mi Cổ Nhạc cung chủ tuôn ra một tia ngưng trọng, bàn tay vuốt vuốt mấy sợi râu, than nhẹ:

- Ta biết, các ngươi lui ra đi! Tận lực kéo dài thời gian một chút!

- Thế nhưng, hình như thân phận mấy người đến cực cao, nghe bọn họ nói chuyện, dường như rất quen thuộc với Tô tông chủ! Thật sự muốn làm khó họ sao?

Lỗ tai một tên đệ tử khác to đến lạ thường, cung kính hỏi.

Cổ Nhạc phất tay áo một cái, trong mắt tràn đầy tinh quang, lạnh nhạt nói:

- Kéo dài!

- Vâng!

Hai tên đệ tử lĩnh mệnh, lại một lần nữa hóa thành huyễn ảnh, trốn vào giữa núi rừng.

Âm thanh phá không bay đi ở sau lưng càng ngày càng yếu, Cổ Nhạc bước chân đi về phía các trưởng lão đang tụ tập, thấp giọng thì thầm:

- Từ trước đến nay Vạn Kiếm Đạo Minh luôn luôn tính toán, lúc này lại đến Ngự Thiên Cung ta, chỉ sợ cũng không phải là chuyện tốt! Tìm Phá Sơn và Vô Nhai thương lượng một chút cho thỏa đáng đã!

________________________________________

Bên trong Cổ Yêu lâm.

Uy áp khủng bố vẫn khó mà phân tán rừng cây rậm rạp ra, kiếm ý kinh khủng nương theo sóng kiếm vô biên lướt lên không trung, liên tiếp bộc phát ra tiếng nổ hung hãn!

Thời điểm âm thanh mãnh liệt như là sóng lớn truyền đến, chín trăm tên đệ tử một vòng mới ở trên bờ biển di tích nhìn qua năng lượng huyền ảo phía xa, trong lòng tràn ngập sợ hãi cùng líu lưỡi!

Thật vất vả mới được tiến vào Thiên Phong di tích, nên việc chín trăm tên đệ tử cần phải làm mỗi ngày chính là tu luyện và kinh ngạc!

- Đến tột cùng thì Tô tông chủ đang luyện công pháp gì? Nghe nói đã qua hơn mười ngày rồi!

- Tu vi có mạnh hơn nữa cũng không chịu được hành hạ mỗi ngày như thế! Ai! Tô tông chủ thật sự là liều mạng!

- Đáng sợ nhất chính là, so với người có thiên phú hắn càng cố gắng hơn!

Chín trăm tên đệ tử lực bất tòng tâm, nhìn động tĩnh không giảm nơi xa, chỉ biết thở dài một hơi, mặt hướng về biển lớn, ngồi xếp bằng xuống, chuẩn bị bắt đầu tu luyện!

- Ầm ầm!

Mà giờ khắc này, một đạo kiếm quang khổng lồ xuất hiện ở phía dưới ánh mắt mọi người, chung quanh có ánh sáng hung hãn vây quanh, ánh mắt mọi người ở đây nhất thời ngốc trệ!

Tô Cuồng Ca chắp hai tay sau lưng đứng trong kiếm quang, ánh mắt có quang điện nhàn nhạt bắn ra, ánh sáng lạnh thấu xương bên trong hai con ngươi giống như hàn kiếm vắt ngang trong tim, khiến người ta nhìn lên một cái, cũng đủ để trong lòng chấn động!

Toàn trường trợn mắt há hốc mồm, nhìn qua kiếm quang phá không mà đi, thật lâu không nói.

- Nhìn thấy gì không?

Một đệ tử hỏi.

Đột nhiên, tất cả mọi người ở đây mới phản ứng lại, họ nhìn quanh không trung, không thấy uy thế kiếm quang lưu lại, chỉ có thần quang vô tận tràn ngập thiên địa, làm cho người ta kinh hãi không thôi.

- Đây chính là phong thái tuyệt đỉnh cường giả sao! Chúng ta nhanh tu luyện đi!

Một đệ tử hô lớn, tất cả mọi người lại thư giãn tâm tình, ngồi xuống, bắt đầu ngưng kết thủ ấn tu luyện lần nữa.

Lúc này bên trong Man Yêu lâm, mồ hôi Tô Dật rơi như mưa, sắc mặt tái nhợt, cầm trọng kiếm cắm ở trên mặt đất, bước chân cũng đi bắt đầu trở nên vô lực.

- Đáng ghét, Tô Dật ta học cái võ kỹ gì không phải là một chút liền thông sao? vậy mà hết lần này tới lần khác bị Thiên Phong kiếm ý làm khó!

Tô Dật nhíu mày nói, sau đó nhìn chằm chằm vào mặt đất thật lâu.

Thanh âm của Xích Phi Hồng ở bên trong cơ thể cũng truyền đến:

- Không có nhanh như vậy, tuy nói Thiên Phong kiếm ý là Thiên Phẩm trung giai, nhưng ta thấy cái kiếm ý này căn bản không thuộc về Thiên Man đại lục, nếu thật sự luyện được, không có ba đến năm năm thì đừng mơ tưởng có đạt tới tiểu thành!

- Ba đến năm năm sao? Làm sao có thể lâu như vậy được!

Tô Dật cũng biết Xích Phi Hồng nói có đạo lý, nhưng tình hướng trước mắt căn bản không cho phép hắn chậm rãi tu luyện!

Tu vi đã đề thăng rất nhanh, muốn đánh bại Long Quảng, thì hắn chỉ có thể mở ra lối đi riêng, bây giờ Thượng Quan Thiên Thần đang ở trong tay Long gia, quả thật hắn không có thời gian!

- Cẩn thận!

Thời điểm Tô Dật và Xích Phi Hồng tranh luận, khí thế trên bầu trời Man Yêu lâm lại ầm ầm nổ vang, kiếm khí càn quét thương khung, kéo dài vạn trượng.

Một đạo kiếm quang bắn ra, bao bọc lấy năng lượng thiên địa, như là khai thiên tích địa, bỗng nhiên hướng về phía Tô Dật mà đến!

Tô Dật nhanh chóng ngẩng đầu, trong mắt phun trào thần quang, chỉ thấy bên trong ánh sáng trắng có một đạo thân ảnh thon dài khí độ bất phàm, nhưng khó mà nhìn rõ khuôn mặt.

- Đến hay lắm! Đang lo không có đối thủ!

Ánh mắt Tô Dật phiêu đãng, khóe miệng khẽ nhếch lên, Huyết Ma Sát Thần Kiếm vũ động, dưới sự vận chuyện của Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, ánh sáng huyết sắc lan tràn mà ra, trực tiếp va chạm với đạo kiếm ý chém rách hư không này!

- Bình nhi! Sát Thần Kiếm uy!

Tô Dật quát lên một tiếng lớn!

Theo Huyết Ma Sát Thần Kiếm rung động, một kiếm nghênh không mà đi, trong nháy mắt hai đạo ánh sáng đỏ trắng giao hội ở không trung!

- Ầm ầm!

Cả hai va chạm ở trên không Man Yêu lâm, sau đó trực tiếp tiêu tán đi.

Thiên địa rung động, vô số gợn sóng không gian nhanh chóng tiêu tán!

Âm thanh hạ xuống, cả người Tô Dật nhanh chóng lùi về phía sau, khoảng cách hơn ngàn mét khiến trong mắt Tô Dật phun trào ra vẻ kinh ngạc, ngực nhất thời nổi lên một cảm giác ngai ngái!

- Vậy mà Nguyên Tông cảnh lại có thể có lực công kích hung hãn như thế, rất không tệ!

Tô Cuồng Ca đứng ở trên không Man Yêu lâm, khóe miệng hơi cong lên, khuôn mặt tuấn lãng hiên ra vẻ vô cùng hài lòng!

Sau khi nhận ra người đến, Tô Dật nhất thời vui mừng, nhảy lên mũi kiếm, cách không nhìn nhau vơi Tô Cuồng Ca, nói:

- Sư phụ!

Tô Cuồng Ca nhẹ gật đầu, đánh giá Tô Dật từ trên xuống dưới.

Bây giờ Tô Dật đã có biến hóa thoát thai hoán cốt, chỉ mới qua mấy tháng, đã khiến Tô Cuồng Ca triệt để kinh ngạc.

Ở một bên khác, Tô Dật nhìn qua Tô Cuồng Ca đã khôi phục dung mạo, không chỉ phong thái tuấn tú, mà tu vi càng tăng đến Nguyên Vực cảnh thất trọng.

Đề thăng hung hãn kiểu này, khiến người ta nhìn mà than thở!

Dứt lời, hai người chậm rãi rơi xuống đất, kích động ôm nhau, Tô Cuồng Ca vỗ bả vai Tô Dật, khóe miệng hơi co lại.