← Quay lại trang sách

Chương 2350

Hảo tiểu tử, sư phụ cứu ngươi một cái mạng, ngươi lại trả sư phụ một cái mạng! Có đệ tử như ngươi, chính là vui thú lớn nhất trong cuộc sống của vi sư!

Hai con ngươi Tô Cuồng Ca rưng rưng, đôi mắt phiêu dật trở nên ẩm ướt.

- Đồ nhi luôn ghi nhớ nỗi niềm cả đời sư phụ ở trong lòng, thời thời khắc khắc đều không quên! Sư phụ là vì cứu sư tôn mới như thế, đệ tử chắc chắn dốc hết toàn lực!

Tô Dật gật đầu nói, mọi người phía sau nghe vậy, càng kích động không thôi, liên tục gật đầu.

- Nghe Cổ Nhạc cung chủ nói ngươi đang tu luyện Thiên Phong kiếm ý sao?

Tô Cuồng Ca vui vẻ nói.

Tô Dật nhìn Tô Cuồng Ca, lập tức nhẹ gật đầu, đây là lần thứ nhất hắn gặp khó khăn trong việc tu luyện võ đạo, nên xấu hổ nói ra:

- Kiếm ý huyền ảo vô cùng, đồ nhi ngu dốt, tu luyện hơn nửa tháng cũng không có chút tiến triển nào, thực là xấu hổ!

Tô Cuồng Ca thở dài một hơi, nặng nề vỗ vỗ bả vai Tô Dật:

- Không cần quá khiêm tốn, kiếm ý vốn là thứ khó tu luyện nhất! Nếu người bình thường có thể sử xuất kiếm ý, đã là vô địch khắp thiên hạ! Thế nhưng thứ ngươi tu luyện lại là Thiên Phong kiếm ý, loại kiếm ý khó khăn nhất trong đó, nếu dễ luyện như vậy, ta cần gì phải ở bên trong cung điện hai mươi mốt, mượn lưu ảnh thạch lưu lại phân thân, tìm kiếm truyền thừa?

Nghe Tô Cuồng Ca nói, tâm tình Tô Dật hơi dịu đi một chút, thấp giọng nói ra:

- Cũng đúng! Sư phụ nhắc nhở đồ nhi dục tốc bất đạt, kiếm tùy ý động, kiếm phát tùy tâm, cần phải từ từ tu luyện!

- Không tệ, có cái tâm tính này, luyện thành Thiên Phong kiếm ý là chuyện sớm hay muộn mà thôi! Ngươi thi triển những thứ gần đây ngươi lĩnh ngộ được ra cho ta xem nào!

Tô Cuồng Ca âm u nói.

Bỗng dưng, tâm thần Tô Dật hơi động, một lực hút to lớn từ trong tay bắn ra, Huyết Ma Sát Thần Kiếm nhấc lên một tận cuồng phong rồi rơi vào trong tay hắn.

Tô Dật nhìn thoáng qua Tô Cuồng Ca, trong nháy mắt hàn ý hiện lên.

- Ầm ầm!

Sóng kiếm trải dài, ngân quang rung trời!

Kiếm quang màu đỏ nồng đậm nở rộ giữa không trung như là pháo hoa, một tầng tiếp lấy một tầng kiếm ảnh thẩm thấu vào hư không, nhưng nơi ánh mắt nhìn thấy, đều là kiếm ảnh trùng điệp!

Rất nhanh, kiếm quang rơi xuống, quanh thân Tô Cuồng Ca có vô số vòng sáng trực tiếp nổ tung, không gian rung động, kích thích vô số gió lốc!

- Không đúng... Luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó?

Sống lưng Tô Cuồng Ca thẳng tắp.

Bên trong đôi mắt đều nắm giữ mỗi một cái động tác, mỗi một cái ý niệm của Tô Dật, không bỏ qua chút nào.

Mắt thấy Tô Dật ở trong không trung xuyên tới xuyên lui, lông mày Tô Cuồng Ca lại càng ngày càng nhíu lại.

________________________________________

Trước Củng Khuyết hồ

Tư Đồ Mục Dương chống nạnh, nhìn mấy tên đệ tử cản đường, lông mày nhanh chóng trầm xuống.

- Ta nói ta tới tìm Tiểu sư thúc công của ta, ngươi cũng ngăn cản sao?

Tư Đồ Mục Dương lạnh nhạt nói.

Đệ tử thủ sơn nuốt từng ngụm nước bọt, đột nhiên ánh mắt bắt đầu trở nên kiên cường, nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Mục Dương cùng Độc Cô Vũ Mặc thấp giọng nói:

- Nói đùa, ngươi muốn tìm sư thúc công của ngươi thì về nhà mà tìm, đến Ngự Thiên Cung ta tìm cái gì mà tìm! Trở về đi!

Thấy đệ tử thủ sơn làm ra thủ thế, bỗng nhiên Tư Đồ Mục Dương trừng mắt lên, tức giận nói:

- Khắp thiên hạ đều biết, tiểu sư thúc công của Tư Đồ Mục Dương ta là Tô Dật! Ngươi muốn gây chuyện, cố ý gây khó dễ ta đúng không!

- Ta đã nói qua, Tô tông chủ không ở Ngự Thiên Cung! Ngươi nghe không hiểu sao!

Đệ tử thủ sơn cũng tức giận, lớn tiếng quát.

Nhất thời, Độc Cô Vũ Mặc ở sau lưng mắt lam chớp động, nhanh chóng kéo cánh tay đang nâng lên của Tư Đồ Mục Dương xuống, lấy ra tín vật, ôn nhu nói:

- Vị tiểu ca này, ngươi cũng nhìn thấy, chúng ta là người Vạn Đạo Kiếm Minh, cho dù Tô Dật không ở đây, chúng ta cũng muốn tới bái kiến Tiểu Mạn cung chủ một chút, như vậy cũng được đúng không?

- Cái này.

⚝ ✽ ⚝

Đệ tử thủ sơn hai mặt nhìn nhau, chau mày, đi đến một bên thương thảo.

Thừa dịp, Tư Đồ Mục Dương kéo Độc Cô Vũ Mặc đến một bên, nói:

- Ông ngoại nói Tô Dật đã trở về, tất nhiên không có sai. Tỷ tỷ, những người này cố ý gây khó dễ với chúng ta, không để chúng ta gặp tiểu sư thúc công đấy!

Khóe miệng Độc Cô Vũ Mặc hơi cong lên, thấp giọng nói:

- Lát nữa hành sự tùy theo hoàn cảnh đi.

Lúc này, hai tên đệ tử thủ sơn cũng đã thương lượng xong, nhìn qua đôi mắt giống như nhìn thấu thế gian của Độc Cô Vũ Mặc, to gan, nói:

- Người Vạn Đạo Kiếm Minh càng không thể tiến vào! Các ngươi vẫn nên trở về đi!

- Ngươi rắm thúi! Ngươi gây khó dễ với ta thì thôi! Tại sao lại muốn gây khó dễ với Vạn Đạo Kiếm Minh ta?

Nghe thấy câu nói này, Tư Đồ Mục Dương lập tức nhíu mày.

Hàn ý nồng đậm, bá đạo tuyệt luân xẹt qua đôi mắt, thực lực Nguyên Hoàng cảnh lục trọng nhanh chóng tràn ra, khiến sắc mặt đệ tử thủ sơn bắt đầu trở nên trắng bệch.

- Ngươi...

Đệ tử thủ sơn sợ hãi hô lên!

Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, lại có thể bộc phát ra khí tức cường giả hung hãn như vậy!

Năng lượng phong thuộc tính mênh mông nhanh chóng đẩy đệ tử thủ sơn ra, cuối cùng hóa thành hai đạo kình phong trùng thiên, thổi về phương xa!

- Mục Dương!

Độc Cô Vũ Mặc khẽ gắt một câu, có chút bất đắc dĩ đối với hành động lỗ mãng của Tư Đồ!

Tư Đồ Mục Dương hít mũi một cái, nhất thời nhìn Độc Cô Vũ Mặc nói:

- Không sao, Tiểu sư thúc công biết cũng sẽ không trách chúng ta đâu! Đi vào xem! Ta không tin Ngự Thiên Cung dám đắc tội Vạn Đạo Kiếm Minh!

Dứt lời, bốn năm đạo năng lượng mênh mông xé mở thiên địa, bỗng nhiên, kình phong cuồn cuộn, gợn sóng vỡ vụn!

Tư Đồ Mục Dương xuyên qua Củng Khuyết hồ, dẫn đầu đi vào trước Ngự Thiên Xuyên.

Lúc này, tất cả đệ tử cũng đang tụ tập ở bên trong Chấn Thiên phong, người ở chỗ này chém giết kịch liệt, mặt đỏ tới mang tai, mỗi một người đều đang vì cơ hội tiến vào Thiên Phong di tích mà liều mạng.

- Tại sao Ngự Thiên Cung ngăn cản Vạn Đạo kiếm minh ta?

Giọng nói Tư Đồ Mục Dương rung trời, tựa như thủy triều xung kích thiên địa!

- Xì xì xì!

Bỗng dưng, tất cả mọi người dừng giao đấu lại, nhìn lên Tư Đồ Mục Dương phía trên bầu trời, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc và kỳ quái.

- Ngự Thiên Cung không có người ra nói chuyện sao?

Lúc này Độc Cô Vũ Mặc cũng đuổi tới, mắt lam ngưng động, nhìn quanh không trung, thanh âm nhu hòa truyền khắp sông núi!

- Cái này?

- Những người này là ai? Tu vi đều rất cao nha!

- Có cần đi mời đại sư huynh hay không?

Đám người hai mặt nhìn nhau, trong đó có mấy tên đệ tử chớp chớp mắt, nhanh chóng rời khỏi đám người hướng phía gác cao mà đi.

Mà lúc này, Quân Hạo Thiên và đám người Cổ Nhạc trưởng lão đứng thành một hàng phía trên gác cao, thông qua khe hở nhìn ra phía ngoài.

- Lui ra đi! Chúng ta biết rồi!

Khuôn mặt Quân Hạo Thiên ngưng động, đợi đệ tử rời khỏi, mới hướng về phía một đám trưởng lão chư hầu và Cổ Nhạc cung chủ nói:

- Cổ Nhạc cung chủ, vì sao chúng ta phải ngăn cản Mục Dương và Độc Cô Vũ Mặc?

Long Phá Sơn ở sau lưng, dùng thanh âm trầm thấp, nói:

- Hạo Thiên, ngươi không hiểu rồi! Sao ngươi không nhìn thế cục hiện tại của Thiên Man xem là cái gì. Trong ngũ đại thế gia, Tô Dật và Long gia cân sức ngang tài, Vân gia và Lôi Viêm thánh điện đã đứng ở bên phía Tô Dật, Thiên Lan Hải Thành quy thuận Long gia, chỉ còn lại Vạn Đạo Kiếm Minh.

- Cho nên, Vạn Đạo Kiếm Minh đứng ở bên nào đều rất quan trọng.

Lạc Vô Nhai thấp giọng nói

Lúc này, Cổ Nhạc vuốt vuốt chòm râu hoa râm, nhẹ nhàng nói:

- Vạn Đạo Kiếm Minh không phái trưởng lão bên trong môn đến, lại phái hai người quen biết Tô Dật nhất là Tư Đồ Mục Dương và Độc Cô Vũ Mặc cùng đến, cũng không biết lão hồ ly Độc Cô Thành kia đang tính toán cái gì? Thật sự là đang lấy lòng Tô Dật sao?