Chương 2351
Vậy ta ra ngoài gặp bọn họ một chút! dù sao ta cũng quen biết bọn họ, để các sư huynh đệ ở phía dưới tiếp cũng không được!
Quân Hạo Thiên xung phong nhận việc.
- Quen biết mới là khó nhất, coi như những lão già như chúng ta không có ở đây đi! Dù sao gần đây toàn thể Ngự Thiên cung cũng đang tu luyện, để đám người Tư Đồ làm đá mài đao đi! Có thể kéo Tô Dật ra liền kéo ra! Để chính hắn tự quyết định.
Đột nhiên, cổ ngữ lắc đầu, hít một hơi thật sâu, lời nói lạnh lùng rơi xuống.
Bên trong Chấn Thiên phong.
Chậm chạp không thấy trưởng lão, Quân Hạo Thiên cũng không hề đi ra, ánh mắt mấy ngàn tên đệ tử Ngự Thiên cung và đệ tử Thiên Yêu tông đều có chút ngưng trọng.
Nhìn thấy bộ dạng Tư Đồ lạnh nhạt, đám người đều nuốt vào một ngụm nước miếng.
- Thế nào, Ngự Thiên cung không có ai sao?
Tư Đồ Mục Dương cao giọng nói.
Lúc này, đệ tử từ trên gác cao đi ra trực tiếp hướng về phía Thôn Thôn giống như tòa núi nhỏ mà đi,sau khi đi đến dưới chân Thôn Thôn, đệ tử này run như cầy sấy, nói:
- Thôn đại nhân!?
Giọng nói cực kỳ nhỏ bé.
Thôn Thôn chậm rãi mở hai mắt ra, chú ý tới tình huống trước mắt, đột nhiên trông thấy Độc Cô Vũ Mặc và Tư Đồ Mục Dương chưa từng gặp mặt, thì nhẹ nhàng truyền ra một lời nói xen lẫn nguyên khí:
- Ta mới ngủ một giấc mà đã phát sinh chuyện gì rồi? vì sao Độc Cô cô nương lại ở đây?
Sắc mặt tên đệ tử này trắng bệch, chỉ là thanh âm của Thôn Thôn đã đủ để cảm xúc của hắn bành trướng.
Nguyên khí rung chuyển, trong nháy mắt tạo nên gió lốc, tên đệ tử đi tới bên tai Thôn Thôn, thấp giọng nói:
- Thôn đại nhân! ngươi nghe ta nói, chuyện là như thế này...
Một bên khác, Tư Đồ Mục Dương thấy không có người nào để ý tới mình, càng thêm tức giận, quay đầu nhìn qua Độc Cô Vũ Mặc, sắc mặt Độc Cô Vũ Mặc ở phía sau cũng trở nên xanh xám.
- Vũ Mặc tỷ, làm sao bây giờ?
Tư Đồ Mục Dương hạ giọng.
Mắt Độc Cô Vũ Mặc hơi dãn ra, ánh mắt lạnh lẽo chậm rãi xẹt qua khuôn mặt kinh ngạc của mọi người, dùng nguyên khí truyền âm nói:
- Tùy ngươi đi, không nhìn thấy ngay cả Quân Hạo Thiên cũng không có đi ra sao? Các tiền bối Ngự Thiên cung cố ý hành động như vậy!
Toàn thân Tư Đồ Mục Dương lập tức ngưng kết chiến ý, theo thân thể uốn éo, kình phong hung hãn hóa thành vô số huyễn ảnh, hướng về phía mấy ngàn người cuồn cuộn mà đi.
- Ầm ầm!
Tiếng gió cuồn cuộn, vô số phong nhận nhỏ bé liên tục công kích thiên địa.
(Phong nhận: đao gió)
Trong nháy mắt, trên trời cao có phong lôi càn quét, uy thế hiển hách!
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều cảm thấy thực lực Tư Đồ Mục Dương cũng không có nhỏ yếu như tuổi tác.
Tối thiểu hơn rất nhiều thanh niên hai mươi tuổi ở đây, thậm chí bọn họ còn không đạt được tu vi như Tư Đồ Mục Dương!
Từng ánh mắt hiện ra vẻ sợ hãi run rẩy, trên bầu trời, năng lượng phong thuộc tính bá đạo giống như có thể phá hủy hết thảy!
- Hô!
Trên bầu trời phía xa, trong mây mù lượn lờ, có hai đạo lôi đình kinh khủng bao phủ ra.
Trong nháy mắt ánh sáng đó liền bao vây năng lượng phong thuộc tính của Tư Đồ Mục Dương lại, chẳng biết từ lúc nào mà bốn phía xuất hiện một mảnh năng lượng bát ngát, Tư Đồ Mục Dương ở bên trong đại dương năng lượng mênh mông, căn bản không có cách nào động đậy!
- Mục Dương!
Mắt thấy tình huống không đúng, ánh mắt Độc Cô Vũ Mặc sáng chói, trường kiếm màu trắng hoành không mà tới.
Mũi kiếm sắc bén tạo nên gợn sóng không gian vô biên, nháy mắt trảm phá năng lượng cấm chế quanh thân Tư Đồ Mục Dương!
- Ầm ầm!
Sau khi tất cả năng lượng quanh không trung biến mất, Độc Cô Vũ Mặc xuyên thấu qua tầng mây trực tiếp nhìn thấy Thôn Thôn, đang ngồi ở bên ngoài mấy ngàn mét, vững như bàn thạch.
- Thôn Thôn, Tô Dật có ở Ngự Thiên cung hay không? Chúng ta tới gặp Tô Dật.
Trong ánh mắt Độc Cô Vũ Mặc hơi mang theo ý cười, chỉ cần trông thấy Thôn Hoang Kinh Thiên Thú ở đây, coi như tảng đá lớn trong lòng Độc Cô Vũ Mặc cũng rơi xuống đất.
Bên trên hư không, thần âm giống như hồng chung lại truyền tới.
Thôn Thôn to lớn nhìn xuống thiên địa, giống như nhìn xuống ngàn vạn sâu kiến, khí thế bá đạo mà kiên quyết, nói:
- Vũ Mặc cô nương, chủ nhân ở bên trong cung. Nhưng hắn đang bế quan tu luyện, ngươi muốn gặp hắn, nhất định phải thông qua khảo nghiệm!
- Khảo nghiệm?
Tư Đồ Mục Dương chớp mắt một cái, nhìn qua cự hình yêu thú chưa bao giờ thấy qua ở trước mắt, hai con ngươi tựa như lôi điện kia lập tức khiến cho trong lòng hắn nhất thời hồi hộp, linh hồn rung động!
Thuận theo ánh mắt Thôn Thôn, lúc này người Vạn Đạo Kiếm Minh mới chú ý tới, hóa ra tất cả mọi người Ngự Thiên cung đang tụ tập ở đây tiến hành quyết đấu khảo nghiệm.
- Chỉ cần trở thành chín trăm người cuối cùng, tự nhiên có thể đến gặp chủ nhân của ta!
Thôn Thôn mang theo sự áy náy nhìn Độc Cô Vũ Mặc.
Bỗng dưng, hai mắt Tư Đồ Mục Dương sáng lên, tinh thần tỉnh táo, nhìn Độc Cô Vũ Mặc nhẹ gật đầu, cao giọng nói:
- Tốt! Tới đi!
- Mục Dương...
Khuôn mặt Độc Cô Vũ Mặc trở nên ngưng trọng, nhóm người mình đến vốn là mời hợp tác.
Nếu giao đấu gây ra rủi ro, đắc tội Ngự Thiên cung, coi như được không bù nổi mất.
Chỉ thấy Tư Đồ Mục Dương giương lên tay, nhìn các đệ tử Ngự Thiên cung dưới thân nói:
- Mười người cùng lên đi! Tiết kiệm thời gian, ta muốn đi gặp Tiểu sư thúc công của ta!
- Làm càn! Quá cuồng vọng!
- Thằng nhãi ranh, thật sự cho rằng Ngự Thiên cung ta dễ bắt nạt phải không?
- Các sư huynh đệ, theo ta cùng tiến lên, Vạn Đạo Kiếm Minh lại như thế nào, nhất định phải làm cho tiểu tử này Ngự Thiên cung biết chúng ta lợi hại!
- Xì xì xì!
Mười tên đệ tử Nguyên Hư cảnh nhanh chóng xông lên không trung, lửa giận ngút trời nhìn qua Tư Đồ Mục Dương.
Nguyên khí bộc phát quanh thân, một cỗ năng lượng linh hồn mạnh mẽ hội tụ thành tiếng vang kinh người, tựa như lôi minh!
Lúc này, Tư Đồ Mục Dương đã đi lên trước, ngự phong chiến khải bao bọc quanh thân, ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua các đệ tử Ngự Thiên cung, làm một cái tư thế vẫy gọi.
- Đến đây!
Tiếng quát rơi xuống, lấy Tư Đồ Mục Dương làm trung tâm, một cỗ năng lượng phong thuộc tính hùng hậu lan tràn ra, lập tức phóng lên tận trời cao, như là cửu châu cuồng phong, trong nháy mắt liền bao phủ toàn bộ Ngự Thiên Xuyên!
- Xì xì xì!
Mười người nhìn qua huyễn ảnh đang đánh thẳng tới, vô số phong nhận nhỏ bé hóa thành lông vũ tuyết trắng, thời điểm con ngươi đang muốn phóng đại, Tư Đồ Mục Dương đã đến trước người, ánh sáng thần thánh bao phủ, hai tay quét ngang thiên địa, một cỗ thực lực cường đại bao phủ chính mình!
- Phanh phanh phanh!
Trong điện quang hỏa thạch, mười đạo thân ảnh bắn về phía sau lưng tựa như diều đứt dây.
Nhìn thấy tràng cảnh này, tất cả mọi người ở đây đều giống như hóa đá, miệng trực tiếp mở lớn đến đất.
Thực lực tiểu tử này mới là Nguyên Hoàng cảnh lục trọng, đã cực kỳ mạnh mẽ, thế mà còn có thể vượt cấp giết người?
- Tiếp tục đi! Hai mươi người!
Tư Đồ Mục Dương cao giọng quát.
Giờ khắc này, lời nói khiêu khích khiến người Ngự Thiên cung ở đây phát ra lửa giận.
Đây quả thực là quá coi thường người!
Nhưng phía dưới uy áp năng lượng Phong thuộc tính, chỉ mất chút công sức, lại có hai mươi đạo thân ảnh bay về sau, rơi trên mặt đất.
Bởi vì coi trọng tu vi Nguyên Hoàng cảnh của Tư Đồ Mục Dương, nên bên trong hai mươi tên cường giả, tối đa cũng chỉ có ba bốn tên cường giả tu vi Nguyên Hoàng cảnh.
Bây giờ, lại bị đánh trở về lần nữa, khiến sắc mặt tất cả các đệ tử Ngự Thiên cung bắt đầu có chút không nhịn được.