← Quay lại trang sách

Chương 2353

Ngay sau đó, lực lượng sóng kiếm của Tư Đồ Mục Dương ép qua ba mươi người.

Như là một chiến sĩ hung hãn phản công, phong tuyết kiếm ý cuồn cuộn vô tận bại đánh lên trên thân thể ba mươi tên cường giả!

- Cái gì!

Ba mươi tên cường giả thấy kiếm ý đến trước người, nhưng không biết tại sao tay chân lại bị giam cầm, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình hóa thành diều đứt dây, bắn ngược về bên trong Chấn Thiên phong!

- Phanh phanh phanh!

Theo từng đạo thanh âm nổ vang, ba mươi tên cường giả tan tác!

Thất bại thảm hại!

Bên trong Chấn Thiên phong, tất cả ánh mắt đều nhìn chăm chú lên thiếu niên có chiến lực thao thiên kia, nhìn dáng vẻ Tư Đồ Mục Dương, hắn thật sự là mười sáu mười bảy tuổi sao?

Bên trên hư không, Tư Đồ Mục Dương lạnh nhạt đạp không mà đứng, đôi mắt vô cùng tinh khiết, giống như được phong tuyết gột rửa qua.

Hờ hững nhìn người Ngự Thiên cung gào khóc phía dưới, đột nhiên Tư Đồ Mục Dương cảm thấy chính mình có chút khác người.

- Mục Dương, ngươi ở bên trong Vạn Trượng Kiếm Sơn đã luyện thành phong vũ kiếm rồi sao?

Độc Cô Vũ Mặc xông lên, mở to con mắt, nhìn thiếu niên trước mắt như nhìn một tên yêu nghiệt.

Tư Đồ Mục Dương gãi đầu một cái, thấp giọng nói:

- Tiểu sư thúc công mạnh như vậy, ta không thể làm gì khác hơn là trốn ở bên trong Kiếm sơn tu luyện, gần đây đạt được thành tựu, nên ông ngoại mới đồng ý để ta ra!

Nghe vậy, Độc Cô Vũ Mặc lắc đầu, nhìn bộ dạng Tư Đồ, thở dài:

- Khó trách nhị trưởng lão thích đứa cháu ngoại này như thế!

- Hô hô!

Tuyết bay đầy trời, băng hàn thấu xương, trong nháy mắt toàn bộ Ngự Thiên Xuyên trở thành thế giới sương tuyết!

Mà lúc này, tất cả mọi người ở đây nhìn vị thiếu niên Vạn Đạo Kiếm Minh trước mặt, hàn ý trong lòng cũng không thấp hơn so với tuyết bay trước mắt!

Đến tột cùng gia hỏa này luyện thành như thế nào? Chẳng lẽ đều là yêu nghiệt giống Tô Dật cùng nhau sao?

- Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Các vị huynh đệ, vừa rồi ta nhất thời phấn khởi, làm cho Ngự Thiên Xuyên lộn xộn như vậy, ta xin ở đây chịu tội!

Tư Đồ Mục Dương tỏ vẻ thành khẩn, liên tục nói xin lỗi, nhưng nhìn người Ngự Thiên cung phía dưới càng thêm hoảng sợ!

Độc Cô Vũ Mặc vội vàng giữ chặt Tư Đồ Mục Dương, lắc đầu bất đắc dĩ, nói khẽ:

- Ngươi làm vậy không phải là xát muối lên trên vết thương người ta sao! Được rồi, chúng ta không cần so nữa, ở chỗ này chờ Tô Dật đi!

Dường như Tư Đồ Mục Dương hiểu ra cái gì, nhẹ nhàng đứng ở trên hư không như một đứa trẻ làm sai chuyện, nói khẽ:

- Lời nhắn nhủ của ông ngoại thì sao?

- Vậy phải xem ý tứ của Tiểu sư thúc công ngươi! sau này ngươi đừng tới Ngự Thiên cung nữa!

Độc Cô Vũ Mặc nhẹ giọng cười một tiếng, lập tức liên hợp những cường giả khác của Vạn Đạo Kiếm Minh lại, bàn tay quét ngang, từng đạo ánh sáng nóng bỏng màu lam bắn ra!

Từng luồng khí tức nóng bỏng lặng yên thẩm thấu ở bên trong hư không, khiến mắt người phía trước tự dưng sáng lên, linh hồn cũng bắt đầu hòa tan!

- Hô!

Sau hồi lâu, người ở đây mới bắt đầu thở hổn hển, một màn vừa rồi quá mức quỷ dị!

Nhìn Tư Đồ Mục Dương ở bên trên hư không, dường như người Ngự Thiên cung không còn dám đi khiêu khích hắn nữa.

Nếu tiếp tục đi khiêu chiến mà nói, không bằng ném hết đi thể diện!

Từ mười người đến hai mươi người rồi lại đến ba mươi người, đều bị Tư Đồ Mục Dương đánh cho lui trở về.

Nếu như Ngự Thiên cung lại đến, đó chính là bốn mươi người, cho dù thắng cũng là mất mặt!

- Ai!

Âm thanh hít vào khí lạnh liên tục vang lên, thân thể mấy ngàn tên đệ tử trở nên cứng ngắc, trơ mắt nhìn từng bông tuyết đọng trên bầu trời hóa thành giọt nước bay đi.

Không một người nói chuyện, cũng không còn ai dám nói chuyện!

Bên trong gác cao, tràn ngập hai loại cảm xúc, đó là kinh ngạc và nhục nhã!

Kinh hãi là Tư Đồ Mục Dương lại có thiên phú cao như thế, nhục nhã chính là ba mươi người đi lên vậy mà không đánh lại một thiếu niên!

- Kiếm ý...

Long Phá Sơn thấy rõ ràng chiêu số vừa rồi Tư Đồ Mục Dương sử dụng, nên hắn luôn luôn lớn giọng cũng lần đầu tiên thấp xuống.

Các trưởng lão chư hầu ở đây đều trầm mặc, ánh mắt xanh xám đồng loạt tập trung ở trên người Quân Hạo Thiên và Cổ Nhạc cung chủ.

- Ngự thiên không thể không có người, ta sẽ đi gặp hắn một hồi đi! Chỉ mong Tô Dật sẽ không trách ta lấy lớn hiếp nhỏ!

Quân Hạo Thiên nhìn về phía Cổ Nhạc cung chủ, mặc dù hắn cũng bị tài hoa của Tư Đồ Mục Dương làm cho kinh ngạc, nhưng dù sao hắn cũng là đại sư huynh Ngự Thiên cung, tuyệt đối không thể để cho Ngự Thiên cung mất mặt.

Cổ Nhạc hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói:

- Kẻ này thiên phú lỗi lạc, nhưng không có ngông cuồng, thực là khó có được! Tiểu tử kia không có tiếp tục khiêu chiến nữa, ngươi đi, thắng cũng không phải là chuyện tốt! Còn khiến người ta nói Ngự Thiên cung ta không có khí lượng, nói ta phải xuất ra lá bài tẩy là ngươi mới có thể trấn trụ tràng diện?

Nhất thời, các trưởng lão ở đây đều im lặng, Cổ Nhạc trưởng lão nặng nề cười một tiếng, nói khẽ:

- Khiêu chiến chỉ là nhạc đệm mà thôi, nhân vật chân chính sẽ lập tức đăng tràng!

- Không phải Tô Dật đang tu luyện sao? Chẳng lẽ lại nhanh như vậy?

Quân Hạo Thiên nghi vấn hỏi.

Ánh mắt Cổ Nhạc trông về phía xa, đánh giá Thôn Thôn giống như ngọn núi đen, ngưng tiếng nói:

- Cuồng Ca huynh đã đi vào một đoạn thời gian, trước núi náo thành dạng này, ngươi cho rằng Thôn Hoang Kinh Thiên Thú sẽ không nói với Tô Dật sao? Thời gian cũng đủ rồi! Trận đấu này lưu lại một điểm khiến người ta mơ màng là tốt nhất!

- Cung chủ suy nghĩ chu đáo!

Đám người Lạc Vô Nhai nhanh chóng gật đầu.

Thời gian đã không lệch nhiều lắm, trước mắt Ngự Thiên cung chính là một số đệ tử tinh anh, nhưng nói thật ra, đệ tử hạch tâm không có ở bên trên, nên không có ai mất thể diện cả.

Cổ Nhạc và trưởng lão chư hầu đều đang chờ đợi Tô Dật đi ra, chờ mục đích thực sự của Vạn Đạo Kiếm Minh nổi lên mặt nước.

Lúc này, chỗ sâu trên gác cao có một cỗ dị hương vô cùng nồng đậm phun trào ra, năng lượng vô cùng to lớn xuyên thấu qua bức tường, khiến các trưởng lão chư hầu ở đây quay đầu lại nhìn quanh.

Đột nhiên, Đan Hồng Công nâng đan hộp, như là một người thí nghiệm điên cuồng, hướng phía Cổ Nhạc trưởng lão quát lớn:

- Thành rồi, thành rồi!

- Thành rồi sao?

Vẻ mặt các trưởng lão chư hầu ở đây đều vô cùng hưng phấn, đan dược Đan Hồng Công đang luyện chế chính là loại có thể khôi phục thân thể.

Đan Hồng Công nâng hộp ngọc, vô cùng vui vẻ, lớn tiếng nói:

- Linh tài chính là linh tài, quả nhiên luyện chế thuận buồm xuôi gió, đây tuyệt đối là kiệt tác bình sinh lão phu đắc ý nhất!

- Nhất thời!

Hộp ngọc mở ra, một đạo dược khí màu xanh xuyên thấu qua khe hở bao phủ tất cả mọi người.

Chỉ một chút khí tức của đan dược, cũng khiến hai con ngươi của các trưởng lão chư hầu tỏa sáng, toàn thân giống như muốn xụi lơ, hết sức thoải mái!

- Ngao rống!

Cùng lúc đó, trên đỉnh Chấn Thiên phong, Thôn Thôn lại bộc phát ra một cỗ khí tức khủng bố, há mồm phun một cái, một đạo năng lượng thao thiên vô cùng cuồng bạo bỗng nhiên càn quét ra!

- Đây là!

Động tĩnh kinh thiên lập tức khiến tất cả mọi người ở đây chấn động, ánh mắt sợ hãi, một cái bóng màu xanh xuất hiện ở trước người Thôn Thôn. Đạp không mà đứng, trường bào phấp phới, tốc độ cái bóng này cực nhanh, dường như toàn thân tương dung cùng thiên địa, một cỗ khí thế bá đạo nghiêm nghị xung kích thương khung!

- Tô tông chủ! Là Tô tông chủ!

- Người mạnh nhất Ngự Thiên cung đến rồi!