← Quay lại trang sách

Chương 2358

Nữ tử bay xuống bên cạnh Tô Dật, khéo léo nửa ngồi nửa quỳ, hai tay nhẹ nhàng nâng lên nhìn qua Tô Dật đang điều tức.

Tình cảm chân thành, ngạo thế tuyệt diễm!

Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, cũng cuối trong lòng cũng xác định được, bên trong cơ thể Tô Dật thật sự cất giấu Chí Tôn cường giả kinh khủng như vậy!

- Cái này... bây giờ chúng ta nên đi qua không?

Tô Cuồng Ca ngừng suy tư, quay đầu liếc nhìn các trưởng lão ở đây.

Các trưởng lão cũng hai mặt nhìn nhau, có chút xấu hổ, nhìn bộ dạng này, có lẽ vị yêu tôn cường giả kia quen biết Tô Dật, mà hình như còn có tình cảm khác.

Đột nhiên, đám người một mạch nhìn về phía Cổ Nhạc, hi vọng Cổ Nhạc cung chủ có thể đưa ra một cái chủ ý.

Độc Cô Vũ Mặc và Tư Đồ Mục Dương đứng ở một bên thấy tình huống như vậy, ánh mắt phức tạp, đặc biệt là môi đỏ của Độc Cô Vũ Mặc còn nhếch lên, dáng người lồi lõm còn có chút căng cứng, ánh mắt liên tục dao động.

- Không cần! Các ngươi nhìn đi, có người còn quan tâm Tô Dật hơn so với chúng ta! Ở đây chờ một lát là được!

Cổ Nhạc vuốt râu cười.

Thuận theo ánh mắt Cổ Nhạc, cẩn thận nhìn về nơi xa, bên trong Chấn Thiên phong bắn ra một đạo ánh sáng màu vàng mãnh liệt, hướng về phía trước núi vùn vụt lao tới.

Kim mang phá không, tốc độ cực nhanh, vẽ ra trên không trung một đường vòng cung mỹ diệu, nhanh chóng tiến lên, óng ánh loá mắt.

Mà lúc này, bởi vì năng lượng thiên địa tiêu tán, nên Tô Dật và Xích Phi Hồng lần lượt mở ra hai con ngươi ra.

Phía dưới phù văn huyền ảo, Tô Dật được thần quang bao phủ, hơi giương mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là Linh Thiên Tuyết mị hoặc tự nhiên trước người.

Đôi mắt đen nhánh thâm thúy của Tô Dật nhìn chằm chằm vào con mắt màu hổ phách kia, ánh mắt đủ để mị hoặc vạn vật thế gian lập tức khiến lòng người cuồng loạn, nhìn nhiều sẽ vì đó mà say mê.

Ai cũng không đoán ra, tại sao thế gian lại có tác phẩm nghệ thuật kiệt xuất như này, Linh Thiên Tuyết cười một tiếng, gương mặt xinh đẹp như là trăng trong nước, khiến người ta trông mong.

- Làm sao vậy, mấy năm không thấy, không nhớ ta rồi sao?

Trong hai con ngươi như nước của Linh Thiên Tuyết lộ ra một tia hơi cáu, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại.

- Ầm!

Không chút do dự, Tô Dật đột nhiên đứng dậy, giang hai tay ra ôm Linh Thiên Tuyết vào lòng.

Ngửi ngửi khí tức Yêu tộc đặc biệt trên người Linh Thiên Tuyết, rốt cục tâm thần Tô Dật như tảng đá lớn rơi xuống, nhếch miệng lên nở một nụ cười ấm áp.

Lúc này, một cái ôm vững chắc mà ấm áp, không, cho dù là trăm ngàn vạn cái ôm đều không đủ để bày tỏ sự nhớ nhung của Tô Dật đối với Linh Thiên Tuyết.

- Tô Dật...

Bị Tô Dật ôm như vậy, Linh Thiên Tuyết rõ ràng có chút hoảng hốt, đôi mắt đẹp nhập nhèm, một cỗ cảm giác xúc động như dòng nước ấm chảy trong lòng Linh Thiên Tuyết, khóe miệng hơi cong lên, toàn thân bất lực cũng chỉ có thể để Tô Dật tùy ý ôm.

Chậm rãi nhắm hai mắt lại, hết thảy quanh người đều giống như dừng lại, như biến mất.

Thế gian chỉ còn lại hai người này mà thôi.

Chính Tô Dật cũng không rõ ràng phần tình cảm đối với Linh Thiên Tuyết từ đâu mà có, nhưng nó thật sự phát sinh, hơn nữa còn thâm sâu và chân thực.

Nghe âm thanh u oán của Linh Thiên Tuyết, trong đầu Tô Dật không ngừng nhớ lại đoạn quá khứ ngắn kia, từng hình ảnh như mới hôm qua.

Thời gian ròng rã năm năm, Tô Dật và Linh Thiên Tuyết ở chung năm năm, nhưng dùng một loại phương thức kỳ diệu chung sống và giao lưu.

Tô Dật từng vô số lần suy nghĩ qua, nếu như nói trên thế giới này còn có một người hiểu rõ mình, không có bất kỳ nghi vấn gì, nhất định là Linh Thiên Tuyết.

Cảm xúc giận dữ vui mừng của hắn đều bị một cái nhăn mày một nụ cười của Linh Thiên Tuyết ảnh hưởng, mỗi một lần nghĩ một lần thử đều bị Linh Thiên Tuyết giận dữ làm tỉnh táo lại.

Từ đại chiến Băng Hỏa Song Đầu Ma Xà, đến việc yêu đan tự bạo, sau đó Linh Thiên Tuyết ngủ say, cuối cùng ở bên trong Kim Bằng bí cảnh Linh Thiên Tuyết mới thức tỉnh, dắt tay đồng hành cùng hắn bên trong yêu khí chi sâm, đây là ký ức của Tô Dật và Linh Thiên Tuyết, cũng là tình cảm người khác không thể hiểu được.

Trước khi ngủ say, Linh Thiên Tuyết bảo vệ Tô Dật, sau khi ngủ say, Tô Dật vì Linh Thiên Tuyết đạp bằng Thiên Man.

Ngày đó, Tô Dật chỉ là một người tu hành cấp thấp, bây giờ Tô Dật đứng ở trước mặt Linh Thiên Tuyết đã là nhân vật đỉnh thiên lập địa.

Hiện tại Tô Dật, có thể quét ngang bát hoang, tung hoành hoàn vũ, cuối cùng cũng có thể nói ra câu nói vẫn quanh quẩn trong lòng.

- Thiên Tuyết, rốt cục ta cũng đợi được ngươi!

Âm thanh đắng chát xen lẫn vui mừng chậm rãi vang lên, Linh Thiên Tuyết nghe xong, ngón tay khẽ nhúc nhích, toàn thân cũng trở nên cứng ngắc.

Sau khi nói xong câu đó, Tô Dật cũng không tự chủ được rơi lệ, Tô Dật đã không biết đau xót là vật gì lại ở trước mặt Linh Thiên Tuyết, giống như tay mơ năm năm trước.

Cứ như vậy, Linh Thiên Tuyết bị Tô Dật dùng sức ôm vào trong ngực, quyến rũ động lòng người, yên tĩnh như u lan, làm gì có tư thái vô địch của cường giả Yêu Vực cảnh.

Từng ở đầu đầu của người đàn ông này vô số thời gian, nhưng ở chung thân mật giống như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Hai tay vây quanh, má phấn tựa vào lồng ngực Tô Dật, Linh Thiên Tuyết dần dần nhắm mắt lại, mong muốn có toàn bộ Tô Dật, dù chỉ có một giây đồng hồ.

Sau một lát, Linh Thiên Tuyết vẫn lựa chọn thoát ra khỏi cái ôm của Tô Dật.

Nhìn thấy Xích Phi Hồng lại giả vờ ngủ ở một bên, mặt Linh Thiên Tuyết giống như hoa đào, ngưng tiếng nói:

- Ngươi bây giờ là tông chủ một tông, sao lại khóc nhè với ta như mèo con vậy?

Tô Dật nhìn không chớp mắt, một khắc cũng không muốn dời đi, chăm chú ngắm Linh Thiên Tuyết thông minh đáng yêu.

Tô Dật biết rõ, Linh Thiên Tuyết nhu mì chỉ thuộc về mình hắn, nhất thời khẽ cười nói:

- Ở trước mặt ngươi, ta còn làm cường giả mà nói, vậy cái này thế gian cũng không có chỗ đáng yêu nữa.

- Vớ vẩn!

Linh Thiên Tuyết hít sâu một hơi, giống như giải tỏa toàn bộ sự chịu đựng mấy năm nay ra, chăm chú lôi kéo cánh tay Tô Dật, đôi mắt lóe lên.

- Xoẹt!

Trong nháy mắt, sắc mặt Linh Thiên Tuyết biến đổi, phía sau có một cỗ khí tức kinh khủng nhanh chóng lan tràn ra.

Khí tức bắn ra, toàn bộ hư không như muốn sụp đổ, sấm sét vang dội, khí tức khủng bố vô cùng vô tận lan tràn ra, nương theo là một cỗ thiên uy mênh mông, cuồn cuộn không ngớt!

- Thiên Tuyết, bình tĩnh!

Ánh mắt Tô Dật hơi khép lại, lúc này mới nhận ra người từ phía đến chính là Liễu Nhược Hi, nên ra hiệu Linh Thiên Tuyết thả lỏng.

Nơi xa, Liễu Nhược Hi đang bay nhanh tới cũng cảm giác được một loại năng lượng hung hãn ba động đánh thẳng về phía mình, trong nháy mắt thân hình nàng tựa như một mảnh lá liễu bay lùi về sau.

- Hưu!

Không trung lấp lóe hồng quang, một giây sau liền bị Tô Dật vững vàng tiếp được, rơi trên mặt đất.

Liễu Nhược Hi đứng dậy, đánh giá Tô Dật không việc gì, chợt thở dài một hơi, thấy Linh Thiên Tuyết ở phía xa vẻ mặt phức tạp, Liễu Nhược Hi nhanh chóng cười nói:

- Tô Dật, ngươi không giới thiệu cho ta một chút sao?

Nghe thấy Liễu Nhược Hi đang chào hỏi mình, Linh Thiên Tuyết có chút áy náy vì vừa rồi lỗ mãng, bước chân lập tức uyển chuyển, đi đến bên người Liễu Nhược Hi lên tiếng chào hỏi.

- Không nghĩ tới tỷ tỷ xinh đẹp như vậy!

Liễu Nhược Hi cười yếu ớt, trực tiếp cầm lấy tay Linh Thiên Tuyết, ngẩng đầu nhìn Tô Dật, yêu kiều nói:

- Đây chính là Thiên Tuyết tỷ tỷ trong miệng ngươi sao?