Chương 2359
Ta... Ta nói qua lúc nào vậy?
Tô Dật trừng to mắt, đột nhiên cả người khẩn trương lên, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Liễu Nhược Hi nhã nhặn kín đáo nhìn Linh Thiên Tuyết, trong con ngươi lộng lẫy tràn đầy nhu ý, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi đã quên thời điểm ngươi chìm vào giấc ngủ nói chuyện hoang rồi sao?
Nghe Liễu Nhược Hi nói, cả người Tô Dật tựa như hóa đá, chẳng lẽ mình có thói quen nói chuyện hoang đường sao, hắn quay đầu nhìn về phía Linh Thiên Tuyết.
- Ngươi nhìn ta làm gì? thời điểm các ngươi nghỉ ngơi... Ta đều đóng linh thức lại.
Đôi mắt Linh Thiên Tuyết long lanh như vì sao, hốt hoảng liếc nhìn nơi xa, trên gương mặt hơi nhiễm màu hồng, tăng thêm mấy phần kiều mị.
- Ta nói, đều là ta nói!
Liễu Nhược Hi cười khẽ.
Thấy hai người đều có chút xấu hổ, trong mắt Liễu Nhược Hi lóe lên vẻ mỉm cười, cầm tay của hai người đặt vào cùng một chỗ, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Mạn tỷ tỷ đã từng nói cho ta biết, tình cảm ở trước mặt sinh tử đều là nói suông, chỉ có trân quý người trước mắt mới là chân thực. Vì một người đệ đệ như Kình Thiên, Tiểu Mạn tỷ tỷ đã từng chờ mấy chục năm, ta và Tiểu Mạn tỷ tỷ vì Tô Dật, không phải là càng đợi sao.
- Nhược Hi?
Ánh mắt Tô Dật biến ảo, hắn không có nghĩ đến Liễu Nhược Hi luôn luôn ôn nhu nhã nhặn sẽ nói ra những lời này.
- Ngươi không cần nhìn ta như vậy, ta thích chính là ngươi, là Tô Dật ngươi, nhưng cuối cùng bước chân của ngươi sẽ không chỉ dừng ở Thiên Man, có rất nhiều chuyện quan trọng hơn đang chờ ngươi, Tiểu Mạn tỷ tỷ nói đúng, yêu thích không nên ích kỷ, chỉ cần ngươi ở đây, ta liền vui vẻ, ngươi nói đúng không, Thiên Tuyết tỷ tỷ?
Liễu Nhược Hi mỉm cười, dịu dàng nhìn Linh Thiên Tuyết.
Trong lòng Linh Thiên Tuyết lập tức hiện lên một dòng nước ấm, bản thân nàng là cường giả Yêu tộc, tộc nhân bị giết, nàng một mực cô đơn côi cút, làm sao cảm giác được sự ấm áp của nhân thế?
- Nhược Hi muội muội...
Linh Thiên Tuyết vô cùng cảm động, không biết trả lời như thế nào.
- Nhìn thấy Tô Dật đối với tỷ tình thâm nghĩa trọng, tỷ đối với Tô Dật trả giá càng nhiều hơn so với ta và Tiểu Mạn tỷ tỷ. Ta thích Tô Dật, nhưng ta cũng hi vọng tỷ tỷ ngươi vui vẻ. Nam nhân cả ta có nhân vật lợi hại như tỷ tỷ thích, ta vui còn không kịp nữa là!
Liễu Nhược Hi nhẹ nhàng cười nói.
- Nhược Hi, cám ơn ngươi!
Trong lòng Tô Dật có một dòng nước ấm chảy qua, cổ họng nghẹn ngào, ánh mắt nhìn chăm chú lên người Liễu Nhược Hi.
Nói xong, Liễu Nhược Hi cười tươi một tiếng, cầm tay Tô Dật và Linh Thiên Tuyết để lên bàn tay của mình, nhẹ nhàng nói.
- Nếu như Tiểu Mạn tỷ tỷ biết, chúng ta có thêm một hảo tỷ muội như này, chắc chắn tỷ ấy sẽ rất vui vẻ! Về sau chúng ta xưng hô là tỷ muội đi!
- Ừm! Nhược Hi... Muội muội!
Linh Thiên Tuyết cũng không còn ngại ngùng, cởi mở cười một tiếng.
Rất nhanh hai nữ liền vô cùng thân mật, như là tỷ muội sinh đôi, tiếng cười tựa như chim hoàng oanh, vô cùng dễ nghe.
Nhìn thấy hai người thập phần vui vẻ, trong lòng Tô Dật cũng tràn ngập cảm xúc ấm áp trước nay chưa từng có.
Xích Phi Hồng ở bên cạnh, như là người từ trong giấc mộng tỉnh lại, nói khẽ:
- Tiểu tử, có lúc ta thật sự ước ao được như ngươi! tình cảm người trẻ tuổi thật khiến người ta ao ước...
Khóe miệng Tô Dật khẽ nhếch lên, liếc mắt nhìn Xích Phi Hồng, Xích Phi Hồng trước mắt đã khôi phục nhục thân, thực lực Nguyên Tông cảnh cửu trọng đỉnh phong cũng có dấu hiệu đột phá, nhẹ nhàng nói:
- Nếu không ta giúp ngươi đột phá một chút, cho ngươi đến Thái Thanh môn tìm bạn già?
Xích Phi Hồng lập tức liếc nhìn Tô Dật một cái, kéo thấp cái mũ xuống, có chút tức giận nói:
- Đến lúc nào rồi, ngươi còn tìm ta nói đùa!
- Tô Dật, Tiểu Mạn tỷ tỷ còn đang bế quan, ta mang theo Thiên Tuyết tỷ tỷ dạo chơi Ngự Thiên cung đây!
Hai nữ trò chuyện vui vẻ, Linh Thiên Tuyết bị Liễu Nhược Hi lôi kéo, cũng một mặt mỉm cười nhìn Tô Dật.
Ánh mắt Tô Dật một mực nhìn Liễu Nhược Hi và Linh Thiên Tuyết rời xa, khóe miệng vẫn còn mỉm cười, hắn nhìn Xích Phi Hồng bên cạnh, khẽ cười nói:
- Đi thôi, Hồng thúc, dẫn ngươi đi tìm bạn già nào!
Mà lúc này, phía trên gác cao, có hơn mười đạo ánh sáng phóng lên tận trời nối đuôi nhau mà ra, năng lượng linh hồn phô thiên cái địa chợt hội tụ thành một cột ánh sáng vô cùng to lớn, hung hãn phóng tới chỗ Xích Phi Hồng.
- Cẩn thận!
Tô Dật thấy thế, ánh mắt hơi khép lại, ngăn Xích Phi Hồng ở sau lưng.
Ngay tại lúc đó, Tô Dật ngưng kết thủ ấn huyền ảo, sau lưng có âm thanh thú minh vang vọng thiên địa, đinh tai nhức óc, một đạo hư ảnh màu đen bay vọt ra, liên tục gào thét, lao thẳng tới chỗ cột sáng to lớn!
- Ầm ầm!
Thôn Thôn được triệu hoán đến giang hai tay ra, một tia chớp phá không xuất hiện, va chạm cùng năng lượng linh hồn.
Bỗng dưng, toàn bộ không gian run rẩy lên, ngay cả năng lượng thiên địa cũng bị ngăn cách ở bên ngoài trong giây lát!
- Xích Phi Hồng, nạp mạng đi!
Tô Cuồng Ca hét lớn một tiếng, từ trong va chạm bay ra, một cỗ kiếm ý lăng lệ khiến toàn trường muốn phủ phục xung kích thiên địa.
Toàn bộ chân trời cuồn cuộn sóng kiếm, giống như muốn chém linh hồn người ta thành hai khúc, khiến những người nhìn thấy trong lòng cũng phát lạnh theo!
- Sư phụ!
Thấy Tô Cuồng Ca tràn ngập sát ý, Tô Dật nghẹn họng nhìn trân trối, ra hiệu Thôn Thôn tiến lên cản trở, tay phải chợt quét ngang, một đạo năng lượng hung hãn quán chú lên trên thân thể Xích Phi Hồng, trợ giúp Xích Phi Hồng đào thoát!
- Ầm!
Giữa thiên địa, tiếng kiếm minh bén nhọn vang vọng, tiếng động hung hãn như là lôi đình khiến cho lòng người ta sinh ra run rẩy!
Thời điểm mũi kiếm của Tô Cuồng Ca chạm vào cánh tay Thôn Thôn, bóng người biến ảo, hoàn toàn trở nên mông lung, Tô Cuồng Ca tách ra.
Một đạo hư ảnh khác hướng về phía Xích Phi Hồng đã trốn đi thật xa đánh tới, kiếm ý hung hãn rơi xuống, trong nháy mắt năng lượng như là hắc động đánh lên trên thân thể Xích Phi Hồng!
- Đừng!
Tô Dật lớn tiếng gầm thét, trước người đã bị mười mấy tên trưởng lão ngăn cản lại.
Vừa rồi Liễu Nhược Hi và Linh Thiên Tuyết ở đây, tất cả mọi người không có động thủ, hai nữ vừa rời đi, Cổ Nhạc và Tô Cuồng Ca liền lập tức hạ ý, truy sát Xích Phi Hồng!
- Tô Dật, đừng làm chúng ta khó xử, sự tình Xích Phi Hồng và Phục Yêu môn làm qua trước đó, ngươi không phải không biết!
Cổ Nhạc trầm mặt, đôi mắt đục ngầu liên tục dao động, một đạo năng lượng linh hồn to lớn khó mà kháng cự bắn ra, ánh mắt Tô Dật lập tức trở nên kiên nghị, trong lòng sinh ra uy áp to lớn.
Một bên khác, kiếm ý như nước thủy triều, cho dù Xích Phi Hồng thi triển tất cả vốn liếng, thú ảnh to lớn thủ hộ thân trước, cũng không ngăn cản nổi xu thế suy tàn!
- Ầm ầm!
Thú ảnh to lớn khiến không gian xung quanh rạn nứt, dưới kiếm ý khủng bố càn quét, gợn sóng không gian tựa như sóng thần, hóa thành vô số ánh sáng phiêu tán thiên địa.
Bên trong không gian sát ý thao thiên, thiên uy cuồn cuộn!
- Ầm!
Theo một đạo thanh âm vỡ vụn cuối cùng nổ vang, hai phân thân của Tô Cuồng Ca trở về bản thể, trường kiếm bắn ra hàn quang, bàn chân bước về phía trước, mũi kiếm chỉ vào Xích Phi Hồng đã tê liệt trên mặt đất.
Nhìn kẻ thù nhiều năm không thấy, bàn tay Tô Cuồng Ca không ngừng run rẩy, con ngươi đỏ au.
Bỗng nhiên Tô Cuồng Ca phóng xuất ra ánh sáng, trong miệng hét lớn một tiếng, nói:
- Xích Phi Hồng, đã lâu không gặp!