Chương 2366
Độc Cô Thành nhanh chóng gây nên sự chú ý của tất cả cường giả ở đây, thuận theo ánh mắt nhìn sang, có thể phát giác được ánh mắt Độc Cô Hận lấp lóe, trong đó xen lẫn một loại ý vị sâu xa.
- Kiếm chủ đại nhân nói quá lời, lão phu cũng chỉ là đi theo bước chân của kiếm chủ. Người Vạn Đạo Kiếm Minh, cho dù là cháu ngoại, cũng không thể chệch phương hướng Vạn Đạo Kiếm Minh!
Độc Cô Hận lạnh lùng nói, phía trên làn da nhăn nheo hơi run run, bỗng nhiên có một cỗ sát ý ngưng kết.
Có lẽ câu trả lời của Độc Cô Hận khiến Độc Cô Thành rất là hài lòng, nên Độc Cô Thành nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt tựa như hàn kiếm bắn ra phía xa, dùng âm thanh lạnh lùng nói:
- Tiểu tử này là muốn đi Thiên Kiếm Chi Lộ sao?
- Hừ, không biết lượng sức! Chẳng lẽ hắn cũng muốn tu luyện kiếm ý hay sao?
- Người sắp chết, ngược lại thích nhảy nhót!
- Vậy để hắn vui vẻ một chút, nếu kiểm nghiệm ra là một tên phế nhân, vậy chúng ta ra tay cũng thoải mái!
Một đám cường giả đối với chuyện Tô Dật muốn đi lên Thiên Kiếm Chi Lộ đều tỏ ra châm chọc khiêu khích, từng cái khịt mũi coi thường, khinh bỉ!
Độc Cô Thành cúi người xuống, dùng tay chống lên trên đầu gối, nhìn kỹ biến hóa phía dưới, đột nhiên ánh mắt lơ đãng liếc nhìn sang gác cao, miệng hơi động, dường như có chuyện muốn nói.
Lúc này, ở lối vào.
Tư Đồ Mục Dương, Độc Cô Vũ Mặc, Liễu Nhược Hi đều đứng ở hai bên thiên lộ, khẩn trương nhìn Tô Dật sắp leo lên Thiên Kiếm Chi Lộ.
- Bão nguyên thủ nhất, tâm thần yên tĩnh, nhất định không thể có tạp niệm, toàn tâm toàn ý xông lên đỉnh núi, dẫn động thiên kiếm đánh xuống!
Độc Cô Vũ Mặc ở sau lưng nhắc nhở.
Ánh mắt Tô Dật lấp lóe, nhìn Thiên Kiếm Chi Lộ dài vô tận phía trước, con đường xoắn ốc mà lên như là một thanh cự thủ chạm đến vân tiêu, nhấc toàn bộ Vạn Kiếm Đạo Minh lên.
Trong lòng Tô Dật cũng lập tức phun trào lên một cỗ cảm giác hào hùng, nhiệt huyết dâng trào!
Đến cùng hắn có thể dẫn động mấy thanh thiên kiếm đây? Vạn Đạo Kiếm Minh có để cho hắn lĩnh ngộ Thiên Phong kiếm ý hay không?
Nghĩ đến chuyện mình một mực không lĩnh ngộ được Thiên Phong kiếm ý, trong lòng Tô Dật hơi động.
Phía sau đám mây màu ngà sữa, thần dị trước mắt, giống như có mấy đạo khí tức cực kì mạnh mẽ và sắc bén đang đứng lặng, khóe miệng Tô Dật nhất thời khẽ nhếch lên.
- Xem ra có người đang xem màn kịch hay của ta! Đã như vậy, để các ngươi mở mắt một chút đi!
Đột nhiên, Tô Dật hướng về phía sau lưng cười nhẹ một tiếng, ánh lửa dưới chân tỏa ra, thân thể bắn đi hơn một trượng, thời điểm lại nhìn lên thì hắn đã rơi vào phía trên Thiên Kiếm Chi Lộ!
- Bắt đầu rồi! Tiểu sư thúc công cố lên!
Tư Đồ Mục Dương cao giọng quát, liếm liếm bờ môi nóng bỏng.
Liễu Nhược Hi và Độc Cô Vũ Mặc đứng ở bên cạnh Tư Đồ Mục Dương, ánh mắt lấp lóe nhảy lên, lỗ chân lông toàn thân đều không tự giác bắt đầu co vào, nắm chặt bàn tay, cổ họng không ngừng cuồn cuộn.
- Tiểu tử kia bắt đầu rồi!
Trên đỉnh núi cao, lời nói băng lãnh của Độc Cô Hận chậm rãi rơi xuống, ánh mắt rét lạnh tựa như hầm băng, nhìn chăm chú xuống phía dưới!
- Đến tột cùng ngươi là rồng hay giun? Chuyện này sẽ quyết định kiểu chết của ngươi như thế nào.
Khóe miệng Độc Cô Thành hơi cong lên, một cỗ năng lượng cực kỳ kinh khủng càn quét thiên địa, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn.
Vừa mới đạp lên Thiên Kiếm Chi Lộ, Tô Dật đã cảm thấy phía trên đất bằng có một loại run rẩy chưa hề cảm giác được.
Loại chấn động từ gan bàn chân truyền đến này, giống như có một cỗ lực lượng khổng lồ đang trực tiếp đánh lên linh hồn võ giả!
Trong nháy mắt Thiên Nguyên yêu hồn ứng tiếng dao động, ánh sáng bắn ra bốn phía, ánh sáng tựa như mặt trời khiến ánh mắt Tô Dật bình tĩnh trở lại!
- Hô!
Quả nhiên có chút bản lĩnh, Tô Dật bẻ cổ, bên trong yết hầu có khí lạnh phun trào.
- Âm vang!
Mũi kiếm lạnh thấu xương, âm thanh vàn lên không ngừng!
Tô Dật thở nhẹ ra một hơi, ánh mắt vẩy một cái, nhìn kiếm khí xoay tròn ở bốn phía mà mắt trần có thể thấy.
Từng tiếng chuông chói tai vang vọng quanh không trung, như là âm thanh quỷ kêu thê lương, tinh thần Tô Dật nhất thời xiết chặt.
Hiện tại, thấy được tác dụng vạn năm của Thiên Kiếm Chi Lộ, nó nhất định không phải phàm vật!
Bỗng dưng, ánh mắt Tô Dật ngưng lại, ngưng kết thủ ấn huyền ảo trước người, đột nhiên Hỗn Nguyên Chí Tôn Công trải ra chân trời.
Kình phong cuồng bá hung ác từ trong thân thể xung kích ra thiên địa, ngăn cản kiếm khí quay ngược trở về.
- Vù vù!
Kiếm triều âm hàn không ngừng dao động, Tô Dật có thể cảm giác da của mình vậy mà ẩn ẩn phát ra một tia đau đớn.
- Lực tổn thương của kiếm phong nơi này vậy mà lớn như thế! Binh hành hiểm trứ!
(Binh hành hiểm trứ: điểu khiển quân đội đi nước cờ hiểm)
Tô Dật hơi kinh ngạc, cả người lại khẩn trương lên lần nữa, đột nhiên kiếm quyết Thiên Phong kiếm ý trong lòng nhảy ra, một cỗ ý niệm từ bên trong não hải hiện lên, khiến hắn nhanh chân hướng đi về phía trước!
- Tới đi!
Tô Dật khẽ ngẩng đầu, lạnh nhạt nói, giữa lông mày có một đạo ánh sáng màu vàng kim lướt đi, nhất thời năng lượng thao thiên phô thiên cái địa cuồn cuộn một lần nữa.
Đối mặt sóng kiếm càn quét hư không ập đến, chiến ý bất khuất trong người Tô Dật lại cháy hừng hực!
- Tốc độ thật nhanh!
Từ đằng xa, Tư Đồ Mục Dương kinh ngạc không thôi, tốc độ Tô Dật đã vượt xa tất cả mọi người tới khiêu chiến trước đó.
Tư Đồ Mục Dương biết, không đứng ở phía trên, căn bản không biết khí tức hủy diệt từ chân trời cuốn tới kia khủng bố cỡ nào!
Dưới cái nhìn khẩn trương của mọi người, Tô Dật rất nhanh liền đi được một nửa Thiên Kiếm Chi Lộ.
- Đến tột cùng thì ngươi có thể dẫn tới mấy cái thiên kiếm đây?
Đối mặt với tốc độ như quỷ mị của Tô Dật, mặc dù Độc Cô Thành có hơi kinh sợ, nhưng cũng nằm trong dự liệu.
Có thể sống sót trong vụ nổ Thiên Phong Bài Vị Chiến kia, tự nhiên thực lực thân thể mạnh hơn rất nhiều so với người bên ngoài!
Chỉ đến khi Thiên Kiếm Chi Lộ bị gián đoạn, khảo nghiệm kiếm ý mới thật sự tiến đến!
Chân đạp Thiên Kiếm Chi Lộ, ánh mắt Tô Dật chớp động, đối mặt với kiếm triều càng thêm cuồng bạo, Tô Dật cũng đã thôi động thực lực nhục thân đến mức cực hạn, tai nghe âm thanh ma sát truyền đến, hai mắt Tô Dật dần dần nhắm lại.
Ánh sáng phun trào, quanh thân Tô Dật bị một tầng ánh sáng nóng bỏng màu đỏ bao phủ, đột nhiên ba cái bóng ảnh đồng thời lướt ra!
- Hắn đang làm cái gì vậy! Tại sao còn có thể phân hoá ra ba cái bóng?
Ánh mắt Độc Cô Hận nhảy lên, mắt nhìn ba đạo hư ảnh Tô Dật, gần như không có bất kỳ khác biệt gì cùng bản thể, thì trong đôi mắt lập tức có lửa nóng.
- Lúc này, còn muốn phân tán năng lượng linh hồn ra sao?
- Quả thực là ngu không ai bằng! Ta không tin, ngươi có thể vượt qua ba thanh thiên kiếm!
- Đến tột cùng thì hắn có thể làm ra cái gì!
Ánh mắt một đám cường giả nghi hoặc, nhưng lại như đang nhìn trò hay, hơi khép suy nghĩ, nghiêm túc nhìn Tô Dật làm trò hề!
Toàn trường, chỉ có Độc Cô Vũ Mặc nắm giữ lam tinh song nguyệt nhãn là nhìn ra điều huyền diệu, trong mắt tràn đầy vẻ chấn động.
Tô Dật có thiên phú Bạch Giao Thần, nên ba cái bóng huyễn hóa ra, đều có mối liên kết cùng bản thể, không khác bản thể chút nào.
Lúc này Độc Cô Vũ Mặc đã hiểu, những cái bóng kia không giống với linh hồn phân hoá năng lượng thông thường, đây là ba đạo phân thân linh hồn chân thực.
Năng lượng linh hồn độc lập, linh thức độc lập, nhưng lại bị bản thể khống chế.
Sau khi hợp làm một thể, cho dù linh hồn có như thế nào cũng chỉ có thể biến thành một cái, nhưng thu hoạch và cảm giác lại mạnh gấp bốn lần bình thường.
Trong đó cũng có được một cái tai họa, đó là khi linh hồn nhận tổn thương cũng sẽ gấp đôi.