Chương 2365
Từng đợt kiếm ảnh xuyên thẳng qua trước người, không giống với những vết nứt không gian khác đã từng xuyên qua, trong này có vô số kiếm ý tàn thức của các bậc tiền bối Kiếm Minh lưu lại.
Bên trong gió lốc, đôi mắt đen nhánh của Tô Dật không ngừng chú ý đến bóng người như là kiếm chiêu ở trước người.
Rất nhanh, đám người Tô Dật đến phía trên một vùng bình địa.
Đôi mắt hơi động, thời điểm Tô Dật ngắm nhìn bốn phía, một cỗ kiếm khí giết chóc nồng đậm đánh thẳng tới.
Nhìn về phía trước, chỉ thấy một cái thang như hình xoắn ốc thật dài, từ chỗ đất bằng Tô Dật rơi xuống một mực hướng vào chỗ sâu trong không trung!
- Nơi này chính là Thiên Kiếm Chi Lộ!
Độc Cô Vũ Mặc khẽ cười nói.
Lúc này, cường giả Vạn Đạo Kiếm Minh đã đi đến Kiếm Minh trước để báo cáo, Độc Cô Vũ Mặc và Tư Đồ Mục Dương bồi tiếp Tô Dật, Liễu Nhược Hi leo lên Thiên Kiếm Chi Lộ, tiến vào Vạn Đạo Kiếm Minh.
Bầu trời trước mắt thâm trầm, mang theo một tia huyết sát tanh hồng.
Thổ địa đen nhánh quanh mình càng có một loại khí tức mịt mờ, dưới bầu không khí ngột ngạt như này, linh hồn không khỏi dao động theo.
Ánh mắt chớp động kinh sợ, nhưng đáy lòng Tô Dật lại trở nên hưng phấn không hiểu.
Khí tức rỉ sắt và máu tanh quanh không trung truyền vào cái mũi Tô Dật, chợt ánh mắt Tô Dật nhìn về phía Thiên Kiếm Chi Lộ, bên dưới hai bên là sơn cốc sâu không thấy đáy.
- Trong này có vô số binh khí các loại, nhưng kiếm chiếm đa số ở trong đó!
Dường như Độc Cô Vũ Mặc có thể nhìn thấu tâm tư Tô Dật, ở một bên kiên nhẫn giảng giải.
Nghe vậy, Liễu Nhược Hi cũng không nhịn được mà than thở, nói nhỏ:
- Thật không hổ là người dẫn đầu Thiên Man Kiếm Tông, chỉ là kim minh chi khí cũng không phải là người bình thường có thể tiếp nhận!
Độc Cô Vũ Mặc mỉm cười nhẹ gật đầu, lấy một cái lệnh bài Kiếm Minh nho nhỏ từ trong ngực ra giao cho Liễu Nhược Hi, nói nhỏ:
- Nhược Hi, ngươi đeo cái này lên! Lát nữa kiếm khí trên Thiên Kiếm Chi Lộ sẽ không đả thương đến ngươi!
Liễu Nhược Hi có tu vi thấp nhất ở trong mọi người, chỉ là Nguyên Hoàng cảnh nhị trọng, nên tự nhiên vui vẻ tiếp nhận.
- Tiểu sư thúc công, Thiên Kiếm Chi Lộ là để dành cho người tới khiêu chiến Vạn Đạo Kiếm Minh, ngươi là khách quý, ngươi có thể dùng lệnh bài của ta đi! Không cần thử qua!
Vừa nói Tư Đồ Mục Dương mưa lấy lệnh bài của mình giao cho Tô Dật.
Có một cái cơ hội tốt để thể ngộ kiếm ý như này làm sao Tô Dật có thể bỏ lỡ, hắn lập tức giương lên tay, nói nhỏ:
- Muốn thông qua thì phải làm như nào?
- Bình thường người tới khiêu chiến, đều muốn đến Vạn Trượng Kiếm Sơn tu luyện kiếm ý, hoặc là đến học tập kiếm ý, nếu thông qua thì nói lên trong lòng ngươi có kiếm ý, tự nhiên cũng là người có tiềm lực!
Tư Đồ Mục Dương trả lời.
- Năm đó ngươi trèo lên Thiên Kiếm Chi Lộ, có phản ứng gì?
Trong mắt Tô Dật tràn ngập ánh sáng, nhìn về phía Tư Đồ Mục Dương.
Tư Đồ Mục Dương sờ sờ cái đầu, cười nói:
- Năm đó ông ngoại nhìn thấy ta tuổi cò nhỏ, nên mang theo ta đi lên. Nhưng Thiên Kiếm Chi Lộ vẫn có phản ứng, ba thanh thiên kiếm bổ về phía ta, dọa ta sợ hãi không nhỏ!
- Ba thanh thiên kiếm?
Con mắt Tô Dật chăm chú nhìn lên Thiên Kiếm Chi Lộ yên tĩnh trên bầu trời.
Căn cứ Tư Đồ Mục Dương giới thiệu, người bình thường đi lên Thiên Kiếm Chi Lộ, sẽ chỉ gặp phải thiên kiếm kiếm phong và sóng kiếm công kích, nếu như có thể chống đỡ được, thành công đến Kiếm Minh, liền coi như là người có kiếm ý.
Còn nếu như có thể lọt mắt xanh Thiên Đạo Kiếm Minh, dẫn tới thiên kiếm công kích, chính là thông linh cùng kiếm, có thể ngộ được pháp môn diệu hành trong đó, thể xác tinh thần như kiếm, tâm thần thông suốt.
Dẫn tới một thanh thiên kiếm, được kiếm linh bảo hộ, dẫn tới hai thanh thiên kiếm, kiếm linh mênh mông, hung tà đều rõ ràng! Dẫn tới ba thanh thiên kiếm, nhật nguyệt tinh thần, sơn hà đại đạo đều nằm trong tay ta!
(nhật nguyệt tinh thần: mặt trời, trăng, sao)
Kiếm giả Vạn Đạo Kiếm Minh, có thể dẫn tới ba thanh thiên, chỉ đếm được trên đầu ngón tay!
Lần thứ nhất Tư Đồ Mục Dương được ông ngoại mang về Vạn Đạo Kiếm Minh, đã dẫn tới ba thanh thiên kiếm trên Thiên Kiếm Chi Lộ giáng lâm, cũng làm cho Tư Đồ Mục Dương tuổi nhỏ nhanh chóng trở thành võ giả có tiềm lực nhất Vạn Đạo Kiếm Minh.
Tự nhiên Thần Kiếm Môn đi lên theo như diều gặp gió, dựa thế phi thăng!
- Vậy còn thanh thứ bốn, thanh thứ năm thì sao?
Khóe miệng Tô Dật hơi cong lên.
Đột nhiên, ánh mắt Độc Cô Vũ Mặc và Tư Đồ Mục Dương trở nên kinh ngạc, quả nhiên ý nghĩ của Tô Dật không giống với người thường.
Độc Cô Vũ Mặc nhẹ gật đầu, ngưng giọng nói:
- Tự nhiên là có, kiếm đạo nhất lộ, đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên, có thể đạt được số ba, tự nhiên là thông linh kiếm đạo, có cơ duyên lớn với kiếm! Nhưng ai cũng chưa từng gặp qua sáu thanh, thậm chí sáu thanh thiên kiếm trở lên! Lúc trước, thuỷ tổ Vạn Đạo Kiếm Minh, Si Kiếm Tôn là người mạnh nhất, được sáu thanh thiên kiếm hộ thể, đã là người mạnh nhất kiếm đạo từ xưa đến nay!
- Tiểu sư thúc công, chẳng lẽ ngươi muốn?
Trong mắt Tư Đồ Mục Dương lấp lóe ánh sáng, nhưng cũng không tự chủ được hiện lên vẻ hưng phấn!
- Nếu như ta ngay cả ba thanh đều không có, thì còn nói đến tu luyện cái kiếm ý gì?
Ánh mắt Tô Dật ngưng động, đôi mắt thâm thúy như chim ưng trở nên lạnh băng, nhìn chằm chằm Vạn Đạo Kiếm Minh phía trên Thiên Kiếm Chi Lộ!
Mà lúc này, phía trên Vạn Đạo Kiếm Minh, có một đám cường giả ánh mắt ngoan lệ, đứng lặng ở sau lưng kiếm sơn to lớn đủ để xung kích thiên địa, như là một đạo lợi khí chém rách hư không, xuyên thẳng bầu trời.
Phía dưới kiếm sơn, Độc Cô Thành, Độc Cô Hận và một đám cường giả đang xuyên thấu qua tầng tầng mây mù, nhìn về phía Tô Dật ở lối vào.
- Ngươi nói, Liễu Nhược Hi cũng tới rồi?
Độc Cô Thành hơi khép mắt, tự dưng trường bào màu trắng bạc bay lên.
Độc Cô Thành đứng đầu, mày kiếm hơi động, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, khí tức thâm trầm thần bí, bên trong ánh mắt kiên nghị mang theo khí tức vô cùng lăng lệ, nhẹ giọng hỏi cường giả cùng đồng hành với Tô Dật.
- Đúng vậy, kiếm chủ đại nhân, Liễu Nhược Hi cũng cùng đi theo!
Đột nhiên, khóe miệng Độc Cô Thành hơi cong lên, ánh mắt âm hàn nhìn thẳng về phía gác cao ở nơi xa, thấp giọng nói:
- Thật sự là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại đâm đầu vào! Không chỉ bắt Tô Dật dễ như trở bàn tay, mà Thất Thải Linh Lung Noãn cũng tới tay! Đúng là nhất cử lưỡng tiện!
Độc Cô Thành xoay đầu lại, nhìn về phía trưởng lão Độc Cô Hận có khuôn mặt tựa như chim ưng, thấp giọng nói:
- Bên trong kiếm sơn đã an bài tốt chưa?
Ánh mắt Độc Cô Hận hơi rung động, nhưng vẫn xanh mặt, trầm giọng nói:
- Dựa theo chỉ thị của ngài, toàn bộ đã sẵn sàng!
- Tốt! Hẳn là lúc này người Thiên Lan Hải Thành, Lôi Viêm Thánh Điện và Vân gia cũng trên đường đi!
Hai tay Độc Cô Thành đan vào nhau.
Độc Cô Hận nặng nề gật đầu, khóe mắt hiện lên một tia lo lắng, chợt nói:
- Thế nhưng Vân gia và Lôi Viêm Thánh Điện đều đứng ở phía Tô Dật!
- Vân gia thì đúng, nhưng Lôi Viêm Thánh Điện cũng không nhất định, nếu như bọn hắn biết Tô Dật cướp đi cái gì, sợ là Lôi Viêm Thánh Điện so với ai khác đều muốn giết Tô Dật hơn!
Độc Cô Thành cất tiếng cười to.
Đám người thuận theo ánh mắt Độc Cô Thành nhìn về phía dưới, từng đạo ánh sáng lạnh đến tận xương tủy chớp động mà ra.
Từng đạo kiếm phong càn quét quanh không trung, năng lượng ảm đạm mà lãnh khốc khiến mỗi người ở đây không khỏi nheo mắt lại.
Đây là một trận phong ba kinh thiên động địa.
- Kiếm chủ, sau khi chuyện thành công ta thật có thể khôi phục công lực sao?
Độc Cô Hận lấp lóe hàn ý, ánh mắt nhìn thẳng vào Tư Đồ Mục Dương ở lối vào.
Khóe mắt Độc Cô Thành hơi giương lên, ánh mắt thâm thúy giống như rắn độc, khiến lòng người chấn động.
- Thực lực bọn hắn, còn cần ta nói nhiều sao? nhưng chỉ khổ đứa cháu ngoại kia của ngươi!