← Quay lại trang sách

Chương 2371

Sau khi một dòng điện cuối cùng đụng vào nhau, sơn cốc sơn mạch mấy ngàn mét của Vạn Đạo Kiếm Minh bị trực tiếp phá hủy, thậm chí bị gọt đi hơn phân nửa, vô số khe hở trên mặt đất chậm rãi lan tràn ra, kéo dài hết toàn bộ sơn mạch!

- Ầm!

Một tiếng nổ vang tê cả da đầu cuối cùng vang lên, chín thanh thiên kiếm thu lại ở trong thiên khung, mấy vạn đạo lôi đình cũng trở về chỗ sâu trong tầng mây, mà lúc này, âm thanh kim minh phô thiên cái địa lại gây nên sự chú ý của mọi người lần nữa!

- Thần kiếm đều trở về bên trong sơn cốc!

Liễu Nhược Hi kinh ngạc nói.

Mở mắt nhìn qua, vô số trường kiếm càn quét thương khung như mất đi lực hấp dẫn, nhao nhao vẽ ra một đường vòng cung trên không trung, rồi rơi vào trong sơn cốc!

Nhất thời, ánh mắt ở đây đều yên lặng, âm thanh kim loại va chạm hủy thiên diệt địa, như là một trận mưa kiếm ở trong không trung, không ngừng đụng vào nhau nổ vang, khiến người ta run như cầy sấy!

- Sưu sưu!

Đôi mắt màu xanh thẳm của Độc Cô Vũ Mặc rung động, thuận theo mưa kiếm nhìn về phía chân trời, Tô Dật đang bị bí văn bao vây, áo bào bay phần phật, một cỗ kiếm ý ngang ngược phun trào thiên địa.

Từ xa xa nhìn qua, trong lòng liền không nhịn được nổi lên hàn ý!

Lại qua hồi lâu, vạn kiếm biến mất, mảng lớn đất đai bị cắt gọt biến thành bùn nhão, một lần nữa bám vào phía trên Thiên Kiếm Chi Lộ, ánh sáng thông thiên đại đạo do thất phẩm nguyên thạch chế tạo thành lại ảm đạm đi một lần nữa.

- Hô hô!

Rốt cục lúc này Tô Dật cũng mở hai mắt ra, thiên địa khôi phục nguyên dạng, chỉ có gợn sóng không gian nhàn nhạt là vẫn như sóng cả mãnh liệt, ánh mắt hạ xuống, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nhìn yêu nghiệt nhìn hắn!

Khóe miệng Tô Dật khẽ nhếch, đột nhiên ánh mắt vẩy lên một cái, trong nháy mắt bá khí cuồng tuyệt tràn ngập bên trong đôi mắt, chỉ có Tô Dật mới biết, lần này hắn thu hoạch được cái gì từ Thiên Kiếm Chi Lộ!

- Chỉ thiếu một chút xíu!

Kiếm đạo, trăm sông đổ về một biển, phải đi tham khảo, Tô Dật đã tương đối hiểu rõ kiếm quyết Thiên Phong kiếm ý.

So sánh với lúc trước một điểm cũng không hiểu, thì ít nhất Tô Dật đã hiểu bảy thành.

Nếu như hiện tại Tô Dật không phải tiến vào Vạn Đạo Kiếm Minh, hắn hận không thể tìm một cái địa phương thanh tịnh, bắt đầu tìm hiểu kỹ càng Thiên Phong kiếm ý.

Trong lòng hắn có một cái cảm giác, rất nhanh thôi, hắn sẽ triệt để nắm giữ Thiên Phong kiếm ý.

Đến một bước kia, Tô Dật xem như là đến tầng thứ thấp nhất Kiếm Vương Thần Vực, thực tế tu luyện kiếm ý rất phức tạp!

Đương nhiên, bảy thành Thiên Phong kiếm ý, so với hai ba phần mười của Tô Cuồng Ca mạnh hơn nhiều lắm, có thể nói ở trên phương diện tu luyện kiếm ý, Tô Dật đã không thua bất luận kẻ nào ở đây, thậm chí là nghiền ép rất nhiều người.

Lúc này Tô Dật, rất muốn thử một lần, xem kiếm ý của mình mạnh đến mức nào!

Nhìn qua vô số ánh mắt kinh ngạc phía dưới, Tô Dật tung áo bào, khí tức hùng hậu phiêu đãng mà ra, hai tay chắp ở sau lưng, cả người phá không bay đến!

- Hắn thế mà còn sống!

Rất nhiều cường giả vốn không muốn nghênh tiếp, bởi vì hình ảnh to lớn thông thiên triệt địa này, mà đều nhao nhao đi ra.

Mắt nhìn cường giả đạp không mà đến, trong nháy mắt một loại uy áp to lớn trấn áp thiên địa khiến ánh mắt người ở chỗ này ngưng động, sắc mặt trắng bệch, không kìm được nuốt nước bọt, vẻ mặt không thể tin.

- Tô Dật! đến tột cùng thì ngươi có bao nhiêu bí mật!

Ánh mắt Độc Cô Hận nhìn lên gao cao bên cạnh, giờ phút này gác cao vẫn bình tĩnh như thường, hắn biết Độc Cô Thành đang ở bên trong thương lượng với người kia nên ứng đối ra sao, hiện tại nơi này, sẽ do hắn tự mình làm chủ.

- Tô Dật!

Liễu Nhược Hi nhìn Tô Dật lại một lần nữa rung động thế nhân, trong lòng càng thêm sùng bái Tô Dật, một đường nhào vào trong ngực Tô Dật, ôm chặt lấy hắn.

Tô Dật bị ôm có chút không thở nổi, thu liễm khí tức, tận lực không làm Liễu Nhược Hi bị thương, nói khẽ:

- Làm gì vậy! Vừa về đến liền ôm ta! Ta cũng không phải không trở lại!

Lúc này Liễu Nhược Hi làm gì còn để ý tới ai ở đây.

So với Linh Thiên Tuyết và Đoan Mộc Tiểu Mạn, Liễu Nhược Hi đã bị Tô Dật chinh phục triệt để, Tô Dật chính là Thánh Sơn trong lòng nàng, là thiên địa của nàng.

- Hừ, ta mặc kệ, chỉ cần ngươi không ở bên cạnh ta, ta đều sẽ lo lắng! Mặc dù ta biết ngươi là người mạnh nhất!

Liễu Nhược Hi khẽ lè chiếc lưỡi thơm tho ra, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng chôn ở trong ngực Tô Dật.

Cứ như vậy, dưới sự khiếp sợ của tất cả mọi người, Tô Dật và Liễu Nhược Hi cười cười nói nói, như là chỗ không người.

- Nào để ta sờ sờ trái tim, xem có phải nó còn nhảy phanh phanh hay không?

Tô Dật cười xấu xa, ôm Liễu Nhược Hi vào lòng, thừa cơ lắc một cái, một cái bóng đen nho nhỏ từ ống tay áo nhanh chóng luồn vào cổ áo Liễu Nhược Hi.

Liễu Nhược Hi vội vàng hét lên một tiếng, nhảy ra, khẽ gắt nói:

- Xấu xa! Chỉ có ta mới được làm xấu, ngươi không được!

- Ha ha ha!

Tô Dật cười lớn một tiếng, lôi kéo Liễu Nhược Hi đi về phía Tư Đồ Mục Dương và Độc Cô Vũ Mặc.

Ánh mắt lay động, sau khi xác định Thôn Thôn đã ở trên người Liễu Nhược Hi, Tô Dật nhìn chăm chú lên Tư Đồ Mục Dương nửa ngày cũng chưa tỉnh hồn lại, cười nói:

- Làm gì vậy, ta mới đi lên con đường kia đã không nhận ra tiểu sư thúc công của ngươi rồi sao?

Tư Đồ Mục Dương ra sức nuốt từng ngụm nước bọt, nhảy về sau một cái.

Đánh giá khí tức như thần linh của Tô Dật, chợt giơ ngón tay cái lên với hắn, nói:

- Tiểu sư thúc công, ta xin lỗi! Ngươi không phải là người kiếp sau, kiếp sau sau nữa ta bội phục nhất, mà ngươi vĩnh viễn là người ta bội phục nhất!

Tô Dật cười khổ một tiếng, Tư Đồ Mục Dương vẫn chân thành, ngây ngô như vậy.

Nói xong câu đó, Tư Đồ Mục Dương hăng hái xoay người nhìn về phía các vị cường giả, vô cùng tự hào rống to:

- Các vị sư bá sư thúc, đây là tiểu sư thúc công của ta, thiên kiêu chi vương Hỗn Loạn vực! Hôm nay, các ngươi đều đã nhìn thấy rồi chứ? Hắn mạnh bao nhiêu! các sư huynh sư đệ ngày bình thường xưng vương xưng bá, đều có thể đi thử một chút, sẽ biết tiểu sư thúc công của ta mạnh cỡ nào!

Nhất thời, tất cả mọi người ở đây đều nhìn chăm chú lên Tô Dật, ánh mắt ngưng động, khóe miệng không tự giác hiện lên vẻ xấu hổ.

Được lợi còn khoe mẽ, nếu như Tư Đồ Mục Dương không phải là cháu ngoại Độc Cô Hận, chỉ sợ lúc này đã bị đánh.

Nhưng, khi ánh mắt mọi người chuyển dời đến chỗ Tô Dật, liên tưởng đến tràng diện cửu kiếm rung động vừa rồi, cả đám đều hít sâu một hơi, mạnh, là thật sự quá mạnh!

- Tô Dật, đây đều là chúng ta Vạn Đạo Kiếm Minh chư vị Chí Tôn các cường giả!

Độc Cô Vũ Mặc khẽ cười nhìn Tô Dật, thấp giọng nói:

- Vừa rồi ngươi đã cho Vạn Đạo Kiếm Minh một đòn ra oai phủ đầu rất lớn, bọn hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!

Tô Dật nhún vai, chính mình một đường đi đến, chẳng lẽ còn thật sự sợ chọc giận bọn hắn hay sao?

Lúc này, đám người sau lưng Độc Cô Hận chậm rãi đi ra, nhìn Tư Đồ Mục Dương một cái, không mặn không nhạt nói:

- Mục Dương, sư thúc công Thần Kiếm Môn ngươi đến, ngươi liền quên ngươi là đệ tử Kiếm Minh rồi?

Nghe vậy, Tư Đồ Mục Dương nhìn thoáng qua Tô Dật, ra hiệu mình phải đi trước, sau đó ngoan ngoãn đi đến bên người Độc Cô Hận, người sau lập tức nổi giận quát:

- Không có khí phách người đứng đầu gì cả, đứng ở đằng sau cho ta!