← Quay lại trang sách

Chương 2372

Tư Đồ Mục Dương làm một cái mặt quỷ, đứng chung một chỗ với chư vị cường giả.

Độc Cô Hận quan sát trên dưới Tô Dật một chút, ánh sáng âm hàn giấu giếm ở chỗ sâu trong con ngươi nhanh chóng biến mất, khóe miệng hơi cong lên nói:

- Tô Dật, nghe đại danh đã lâu!

Tô Dật gật đầu, lập tức nhận ra đây chính là nhân vật hung ác đã mạnh mẽ chia rẽ Tư Đồ Lưu Vân và Độc Cô Anh năm đó.

Cường giả tuyệt đỉnh danh chấn thiên địa - Độc Cô Hận, không biết tại sao, những năm gần đây thực lực Độc Cô Hận nhanh chóng hạ xuống.

Cảm giác được một cỗ kiếm ý hung hãn nhìn trộm lên người mình, Tô Dật thu liễm thần quang trong mắt, quanh thân chảy ra khí tức mãnh liệt đánh trả.

Trước mắt bao người, mí mắt Độc Cô Hận cũng khẽ động, bàn tay cuộn lại, bước chân đình trệ.

Cho dù là lạc đà gầy cũng hơn ngựa béo, bây giờ tu vi Độc Cô Hận có hạ xuống, thì cũng không đến nỗi sợ hãi Nguyên Vực cảnh nhất trọng như Tô Dật.

Độc Cô Hận âm thầm kinh hãi, khuôn mặt hơi nhíu lại một cái, chỉ nghe Tô Dật nói:

- Đã sớm nghe Mục Dương nói qua về Độc Cô trưởng lão, ta thật sự ngưỡng đại danh!

- Chín thanh thiên kiếm, thần kiếm quy nguyên, lúc này Tô tông chủ đã trực tiếp hạ thấp Vạn Đạo Kiếm Minh chúng ta rồi, coi như Kiếm Si sư tổ còn sống, chỉ sợ ở trước mặt ngươi cũng cảm thấy tự ti mặc cảm!

Độc Cô Hận đi lên phía trước, ánh mắt nhìn chăm chú lên Liễu Nhược Hi bên cạnh Tô Dật, con ngươi không tự chủ được nhảy lên, một cỗ cảm giác hưng phấn dang trào trong khóe mắt.

- May mắn mà thôi, tiểu tử cũng chỉ đánh bậy đánh bạ trên kiếm đạo chi lộ, làm sao so được với Độc Cô Hận tiền bối!

Tô Dật cũng đang quan sát vẻ mặt Độc Cô Hận biến hóa.

Hai người giống như cười mà không phải cười, ngoài cười nhưng trong không cười, bên ngoài tán dương lẫn nhau, trong tối lại dùng lời nói sắc bén châm trọc.

- Hóa ra đây chính là Tô Dật, nghe nói hắn cũng xếp thứ nhất Thiên Phong Bài Vị Chiến!

- Chín thanh thiên kiếm, chỉ sợ Vạn Đạo Kiếm Minh đã tồn tại qua vạn năm cũng không có thiên tài khủng bố như vậy! Xem ra hắn còn rất trẻ! Thật sự là yêu nghiệt!

- Tuổi trẻ hay không ta không biết, nhưng lần này rõ ràng là kiếm chủ mời hắn tới rèn luyện ma kiếm, tại sao lại đi lên Thiên Kiếm Chi Lộ?

Các cường giả phía sau đều tận mắt thấy tất cả, nhìn thấy Tô Dật còn trẻ tuổi như vậy, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác càng thêm kinh khủng với cảnh tượng chín thanh thiên kiếm vừa rồi.

Đám cường giả nghênh đón thấy mọi người sau lưng tranh nhau nhìn, chợt nói:

- Tốt rồi, đệ tử các đường tự mình trở về! Kiếm chủ có lệnh, ngày mai tất cả mọi người tập hợp dưới chân Kiếm Sơn!

Sau khi ra lệnh một tiếng, tất cả cường giả xem náo nhiệt nhao nhao tản ra.

Thời điểm rời đi vô số ánh mắt kinh ngạc, nóng bỏng rơi vào trên người Tô Dật và Liễu Nhược Hi, ánh mắt Tô Dật như kiếm, không hề bận tâm, giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh qua.

Kỳ thật, chỉ có mình hắn biết, Thiên Kiếm Chi Lộ không chỉ cho Vạn Đạo Kiếm Minh một cái hạ mã uy, quan trọng hơn chính là, nó tác dụng lớn trong việc củng cố năng lượng linh hồn vừa mới tiêu thăng của hắn.

Lĩnh ngộ một phương diện Thiên Phong kiếm ý có thể tăng cường tu luyện năng lượng linh hồn, đồng thời cũng là tu luyện cực hạn đối với võ đạo.

Hai mắt giống như vực sâu nhìn chằm chằm vào Độc Cô Hận, Tô Dật rất muốn từ bên trong ánh mắt của đối phương nhìn ra một điểm gì đó.

Rất nhanh toàn bộ cửa vào Vạn Đạo Kiếm Minh chỉ còn lại Độc Cô Hận và chư vị cường giả vốn đã ở đây nghênh tiếp.

Tràng diện biến thành một trận đối chọi gay gắt, vẻ kinh hãi và lãnh ý cùng tồn tại trên mặt chư vị cường giả, bọn họ nhìn vị thiếu niên cường giả đánh vào mặt mình đau rát, Tô Dật lạnh lùng nói:

- Tại sao không thấy Độc Cô kiếm chủ ở đây?

Bỗng dưng, ánh mắt các cường giả hoặc nhiều hoặc ít biết chuyện này, đều khẽ nhúc nhích, Độc Cô Hận nhẹ giọng nói:

- Tô tông chủ làm ra động tĩnh lớn như vậy, Vạn Đạo Kiếm Minh ta cũng đã vạn năm không có đại tạo hóa, tự nhiên là kiếm chủ đi giải quyết hậu quả cho ngươi rồi!

Nghe vậy, Tô Dật khẽ gật đầu, so sánh Độc Cô Hận và Tư Đồ Mục Dương, thật sự là một thiếu niên chân thành và một con cáo già.

Lấy được chỗ tốt từ Vạn Đạo Kiếm Minh, tự nhiên Tô Dật cũng sẽ không quá hùng hổ dọa người, chợt nói ra chuyện quan trọng của chuyến đi này.

- Độc Cô trưởng lão, chuyến này ta đến là vì luyện hóa ma kiếm, trước đó tiểu tử đã từng đi quấy rầy Phù Đồ Hỏa Hải, nhưng ma kiếm vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, xin hỏi Vạn Đạo Kiếm Minh chuẩn bị trợ giúp tiểu tử độ hóa ma kiếm như thế nào?

Tô Dật hỏi.

Đột nhiên, ánh mắt già nua của Độc Cô Hận có chút dao động, giống như rất hài lòng với việc Tô Dật chủ động chuyển đề tài này, sự tức giận vì bị tát vào mặt vừa rồi liền tiêu tan trong nháy mắt.

- Tô tông chủ từng nhìn qua hai bên Thiên Kiếm Chi Lộ có vô số thần binh lợi khí. Từ xưa đến nay, bao nhiêu võ giả kiếm đạo muốn đến tìm tòi thực hư, lại có bao nhiêu nhân mạng chôn ở đây, bởi vậy Thiên Kiếm Chi Lộ cũng có thể xem như con đường kết thúc!

Dứt lời, Độc Cô Hận quay người nhìn về phía ngọn núi càng cao hơn ở sâu trong tầng mây, ánh mắt hơi khép lại nói ra:

- Vạn Nhận kiếm sơn, càng là như vậy! Là chỗ vô số cường giả kiếm đạo tu luyện kiếm ý, kiếm ý bên trong đó lăng lệ ác liệt, hàm nghĩa sâu xa khiến người tới ngắm phải lùi bước! Nếu như Tô tông chủ có thể mang ma kiếm ném vào bên trong Kiếm sơn, nhất định có thể dùng khí chi hồn, nhân chi phách triệt để phá hủy nó!

Nhắc đến Vạn Nhận kiếm sơn, nhắc đến kiếm ý cao tuyệt, không có bất kỳ nhà nào ở Thiên Man đại lục có thể so sánh.

Bởi vậy khi nói đến câu nói này, tất cả cường giả đều vênh váo tự đắc, chỗ sâu trong hai con ngươi đều chảy ra một tia cao ngạo.

- Vạn Nhận kiếm sơn!

Tô Dật nói nhỏ một tiếng, cùng trao đổi ánh mắt với Tư Đồ Mục Dương, xem ra Vạn Nhận kiếm sơn chính là chỗ hung hiểm nhất của chuyến đi này.

Liễu Nhược Hi không tự chủ được ôm cánh tay Tô Dật càng thêm chặt, Tô Dật quay đầu sang, khóe miệng hơi nhếch lên, trong nháy mắt nụ cười ấm áp hóa giải bầu không khí băng lãnh.

Sau lưng, Độc Cô Vũ Mặc khẽ nhếch đôi môi, đôi bàn tay trắng trẻo ra sức nắm chặt, đầu ngón tay khảm vào lòng bàn tay, giờ khắc này, Độc Cô Vũ Mặc suy nghĩ ở bên cạnh Tô Dật còn có chính mình.

Nhìn hai người thành đôi, sự cô đơn trong lòng Độc Cô Vũ Mặc càng thêm sâu nặng, nhưng nghe mấy người đang thảo luận đến Vạn Nhận kiếm sơn, đôi mắt màu xanh đậm dần dần trở lên ngưng trọng.

- Vạn Nhận kiếm sơn!

Độc Cô Vũ Mặc không rét mà run, tự nhiên nàng biết bên trong Vạn Nhận kiếm sơn có hung hiểm như thế nào, vô số tiên hiền đều bỏ mạng trong đó.

Chỗ kia vừa là thiên đường của người trong kiếm đạo, cũng là mồ chôn của họ!

Vạn Nhận kiếm sơn, một trượng một tầng, trọn vẹn một vạn tầng, truyền thuyết chỗ sâu trong Kiếm sơn, nối thẳng đến địa tâm, có thể trải nghiệm biến hóa tự nhiên, ở trong đó thời gian cũng sẽ mất đi ý nghĩa.

Ở trong đó đốn ngộ, ý chí võ đạo sẽ lập tức đạt tới cảnh giới thông thần, cũng chính bởi vì nó kinh khủng, mà chưa hề có người xâm nhập qua.

- Sư thúc, Vạn Nhận kiếm sơn cực kỳ khủng bố, Tô Dật tùy tiện xâm nhập, chỉ sợ không ổn đâu?

Độc Cô Vũ Mặc đi lên phía trước, nói ra một câu, khiến mọi người ở đây đều nhấc lên một đạo hàn mang.

Độc Cô Hận cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn cao đồ của Nhất Chỉ Kiếm Thần, người đã từng là sư huynh của hắn, nhẹ giọng nói ra:

- Tiểu chất nữ, nếu người dẫn động chín thanh thiên kiếm cũng sinh lòng sợ hãi đối với Vạn Nhận kiếm sơn sao, chỉ sợ Vạn Đạo Kiếm Minh cũng không tìm ra người nào có thể luyện hóa ma kiếm!