Chương 2394
Tô Dật hít sâu một hơi, song nguyệt mờ nhạt vẫn còn ở trên đỉnh đầu, nhẹ giọng nói ra:
- Các ngươi kiểm tra thế nào rồi?
Nghe vậy, Thượng Quan Thiên Thần và Thôn Thôn nhìn nhau cười khổ, nói cho Tô Dật biết, hiện tại mọi người ở độ sâu chừng bảy ngàn trượng.
Mặc dù tốc độ rơi xuống cực kỳ chậm chạp, nhưng không biết sẽ duy trì bao lâu, tự nhiên Thôn Thôn sẽ không nói ra nguyên nhân tại sao tốc độ chậm lại.
Về phần biện pháp đi ra, Thôn Thôn gãi đầu một cái, biểu thị không thể làm gì.
- Ngay cả các ngươi cũng không có cách nào sao?
Tô Dật nhướng mày, trong mắt tràn ngập cô đơn.
Một vị cường giả Nguyên Vực cảnh tam trọng, một vị siêu cấp cường giả Yêu Vực cảnh cửu trọng ở bên trong Vạn Nhận kiếm sơn đều không có biện pháp gì, muốn đi ra cũng có chút khó khăn.
- Chủ nhân, ngươi đừng có gấp, chúng ta suy nghĩ lại biện pháp một chút, khẳng định có thể đi ra!
Thôn Thôn nhìn Tô Dật thất hồn lạc phách, song nguyệt bay trên đỉnh đầu, ánh sáng màu trắng nhạt chiếu rọi thiên địa, Thôn Thôn lập tức hướng về phía Thượng Quan Thiên Thần nháy mắt.
Thượng Quan Thiên Thần lên tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Tô Dật, gật đầu nói:
- Tô Dật, nhất định chúng ta có thể đi ra, chỉ có điều từ trước đến nay Vạn Nhận kiếm sơn vẫn rất huyền ảo, cần phải có chút thời gian.
Bỗng dưng, hai mắt Tô Dật đỏ bừng, tiếng gầm từ trong cổ họng bộc phát ra, như là cuồng loạn, thấp giọng nói:
- Ta tự mình nghĩ biện pháp!
Nói xong, Tô Dật liền đi đến một bên khác, trên đường đi qua song nguyệt, sắc mặt Tô Dật xiết chặt, nước mắt trào lên khóe mắt, liền ngẩng đầu đi đến biên giới Hỗn Nguyên Cổ Chung.
- Phanh phanh!
Cương phong lạnh thấu xương, kiếm phong hắc ám không ngừng đánh thẳng vào Hỗn Nguyên Cổ Chung, âm thanh kim loại va chạm vang tận mây xanh, xung kích lên phía trên Hỗn Nguyên Cổ Chung, lưu lại một đạo vết tích thật sâu, rồi lại lập tức biến mất không thấy.
Bên trong bóng tối, lực lượng cuồng bạo càn quét, năng lượng điên cuồng dập dờn, dưới năng lượng kinh khủng như vậy va chạm, không gian màu đen bên ngoài rất nhanh liền trở nên vặn vẹo, vô số gợn sóng không gian không chịu được năng lượng hủy diệt như vậy liền mạnh mẽ nổ tung.
Tuyệt đối không thể ở đây lâu, Long Quảng, ta nhất định sẽ giết ngươi!
Song quyền nắm chặt, ánh mắt hung lệ tựa như chim ưng, Tô Dật nhìn không gian màu đen mênh mông vô bờ, gọi Huyết Ma Sát Thần Kiếm ra, một loại lực lượng diệt thế cực hạn nổ tung quanh thân, đôi mắt vừa nhấc lên, liền xông ra Hỗn Nguyên Cổ Chung.
- Tô Dật!
Liễu Nhược Hi kinh hô một tiếng, không có Hỗn Nguyên Cổ Chung bảo hộ, uy áp không gian chung quanh sẽ nhanh chóng tăng lên.
Lúc này, Thôn Thôn lại ngăn ở trước người Liễu Nhược Hi, nhẹ giọng nói:
- Chị dâu, để chủ nhân đi đi, có một số việc chỉ có chủ nhân mới có thể hoàn thành!
Liễu Nhược Hi cái hiểu cái không nhìn Thôn Thôn và Thượng Quan Thiên Thần, mắt nguyệt hơi động, cũng không nói gì nữa, ba người liền ở dưới sự im ắng này mà nhìn Tô Dật vật lộn cùng kiếm phong của Vạn Nhận kiếm sơn!
- Ầm! Ầm! Ầm!
Không gian xung quanh Tô Dật không ngừng nổ tung, từng cái hố đen trực tiếp xuất hiện quanh ngươi hắn, gợn sóng không gian vỡ vụn bắn ra, như là pháo hoa nở rộ!
Nếu như bên trong không gian u ám, có vật che chắn, chỉ sợ đã sớm hóa thành bột mịn, thiên băng địa liệt, Tô Dật vung vẩy Huyết Ma kiếm bổ ngang chém dọc, một cỗ năng lượng thiên địa nồng đậm không ngừng từ trong mi tâm bộc phát ra.
Vòng xoáy năng lượng to lớn tụ tập ở quanh thân Tô Dật, không ai biết, hiện tại Tô Dật có tâm tình như thế nào.
Cho dù không tìm thấy bất kỳ phương pháp nào, Tô Dật cũng muốn dùng phương pháp của mình đi tế Độc Cô Vũ Mặc, trong miệng không ngừng quát lên, năng lượng bạo động, mang theo âm thanh đinh tai nhức óc quanh quẩn trong hư không.
Nhìn thấy Tô Dật cuồng bạo như vậy, Liễu Nhược Hi và Thôn Thôn cũng hơi có chút rung động, đám người có thể cảm giác được loại khí tức nghiền nát này của Tô Dật, đủ để cho bất kỳ một người nào trên thế gian lập tức hủy diệt.
Tô Dật đang không ngừng biểu đạt sự cuồng bạo giấu ở trong nội tâm, bỗng dưng, mắt Liễu Nhược Hi liên tục dao động, không muốn đi quấy rầy, ngồi ở trên đài cao, an tĩnh nhìn Tô Dật cuồng bạo tức giận.
Thôn Thôn ở một bên bầu bạn cùng Liễu Nhược Hi, Thượng Quan Thiên Thần lại bắt đầu đánh giá cả tòa không gian này, sờ sờ cái cằm, nghi ngờ nhìn đồ án bạch sắc song nguyệt trên đỉnh đầu.
- Nếu quả thật giống như Thôn Thôn nói, làm sao cái đồ án lam tinh song nguyệt này còn tồn tại chứ?
Quay đầu nhìn Tô Dật càng ngày càng kinh khủng, Thượng Quan Thiên Thần chép miệng, đi đến một bên, giống như bắt đầu tự hỏi cái gì.
________________________________________
Thần Kiếm Môn.
Linh cầm thụy thú chạy nhanh, núi non trùng điệp, sơn phong to lớn hình kiếm cao vút trong mây, ầm ầm sóng dậy.
Đệ tử canh giữ ở chân núi đã sớm mang tin tức truyền cho Tư Đồ Lưu Vân, nghe nói chạy tới còn có Mộ Dao và Cốc Tố Tâm.
Tư Đồ Lưu Vân đã sớm đợi ở trên đường nhỏ sau núi thật lâu, rốt cục cũng trông thấy một thân ảnh thiếu niên cao lớn, người đầy vết máu, khí tức hư mị tán loạn.
- Sưu sưu!
Ba bóng người nhanh chóng bay đến bên người Tư Đồ Mục Dương, Tư Đồ Lưu Vân nhìn con của mình bị trọng thương như thế, nhất thời quát to:
- Mục Dương, không phải con ở Vạn Đạo Kiếm Minh sao! Xảy ra chuyện gì rồi?
Khí cơ buông lỏng, ánh mắt không có bất kỳ tình cảm gì của Tư Đồ Mục Dương rơi vào trên người Tư Đồ Lưu Vân, rốt cục hai hàng nước mắt cũng từ khóe mắt chảy ra, nhìn Mộ Dao và Cốc Tố Tâm, khẽ nói.
- Cha, Tiểu sư thúc công...
- Tô Dật!
Lông mi Mộ Dao nhíu lại, nhanh chóng tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Mục Dương, để hắn nói tiếp.
Tư Đồ Mục Dương nghẹn ngào không thôi, hai mắt đỏ bừng như là dã thú cuồng nộ, hung dữ nhìn chằm chằm vào phương hướng lúc đến, tức giận nói:
- Ông ngoại thiết kế bẫy rập, Tiểu sư thúc công chết ở Vạn Đạo Kiếm Minh!
- Phốc phốc!
Máu tươi phun ra, ba người nghe vậy đều hít vào một ngụm khí lạnh, Mộ Dao lùi về sau một bước, khóe miệng tràn đầy vẻ không tin, thê thảm cười nói:
- Ta không tin, mỗi lần các ngươi đều nói Tô Dật chết rồi, nhưng mỗi một lần đều không phải là an toàn trở về sao!
- Sưu!
Khí tức Kim Bằng phiêu động, Mộ Dao khẽ quát một tiếng, liền hóa thành một vệt kim quang bay về phương xa, Cốc Tố Tâm ở sau lưng hô to:
- Mộ Dao!
- Mục Dương!
Tư Đồ Lưu Vân cắt đứt tiếng gọi của Cốc Tố Tâm, lúc nàng quay đầu nhìn lại, Tư Đồ Mục Dương đã hôn mê, bất tỉnh nhân sự.
- Môn chủ, hình như Mục Dương từng thiêu đốt tinh huyết, cần tranh thủ thời gian trị liệu, ta sẽ tra rõ ràng sự tình Tô Dật!
Hai người quyết định thật nhanh, chia ra hành động, Tư Đồ Lưu Vân vội vàng đỡ Tư Đồ Mục Dương dậy, hướng về bên trong Thần Kiếm Môn bay đi.
Dưới chân Cốc Tố Tâm cũng bắn ra nguyên khí, dùng lực lượng cực mạnh bay vụt lên, đuổi theo phương hướng Mộ Dao đã đi xa.
Trong nháy mắt, trên dưới Thần Kiếm Môn trở nên bối rối, Tư Đồ Mục Dương trọng thương nhanh chóng dẫn tới sự chú ý của các vị trưởng lão trong môn.
Thiếu môn chủ Thần Kiếm Môn thiêu đốt tinh huyết, vì cứu Tô Dật, một đời thiên kiêu chết trong Vạn Đạo Kiếm Minh.
Bên trong phòng, âm thanh uy nghiêm của Tư Đồ Lưu Vân nhanh chóng truyền đến, quát lớn:
- Nhanh! Mang tin tức truyền về Hỗn Loạn vực, Thánh Sơn, cấp tốc thông báo Ngự Thiên cung, chuẩn bị sẵn sàng!