Chương 2393
Vị huynh đệ này, làm phiền ngươi nói rõ một chút, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì!
Thượng Quan Thiên Thần nhìn Thôn Thôn.
Đối với tin tức khả năng Độc Cô Vũ Mặc đã chết, Thôn Thôn cũng đoán được tám chín phần mười, lông mày trầm xuống, nhìn Thượng Quan Thiên Thần nói ra:
- Chúng ta đi qua đi! Ai, trước tiên ngươi nói xem ngươi bị bắt như thế nào, đều bởi vì ngươi, chúng ta mới đặt mình vào nguy hiểm.
"..."
Hai người rời đi, sấm chớp cuồng bạo quanh Cổ Chung, hoàn toàn yên tĩnh lại.
Tô Dật ngắm nghía Liễu Nhược Hi, lau hai tay tràn đầy vết máu lên người, sau đó chậm rãi vuốt tóc Liễu Nhược Hi.
Liễu Nhược Hi thiên tính thiện lương, nếu để cho nàng biết Độc Cô Vũ Mặc vì nàng mà chết, nhất định nàng sẽ có tâm tư muốn chết.
- Làm sao ta có thể gạt được nàng chứ? Ta ngay cả mình cũng không gạt được!
Giờ phút này, cười khổ cũng trở thành một loại hành động xa xỉ đối với Tô Dật.
Trong tim còn đang không ngừng đau đớn, như là sắp chết, Tô Dật hít sâu một hơi, đỡ Liễu Nhược Hi lên.
Lấy mạng đổi mạng, tự nhiên chi lực của lam tinh song nguyệt đồng đã hồi sinh tinh nguyên sự sống của Thất Thải Linh Lung Noãn, mặc dù bây giờ Liễu Nhược Hi vẫn hôn mê suy nhược, nhưng trên cơ bản đã không còn gì đáng ngại.
Tô Dật tuyệt đối không thể lãng phí tâm ý của Độc Cô Vũ Mặc, tuyệt đối không thể để cho Liễu Nhược Hi lại xảy ra chuyện.
Đây cũng là một loại nhớ nhung của hắn đối với Độc Cô Vũ Mặc.
Tô Dật lau nước mắt đi, thở ra một hơi nhẹ nhõm, cảm giác nức nở run run không tự chủ được khiến Tô Dật khẽ lắc đầu, bắt đầu vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công.
- Hô hô!
Tô Dật thu hồi đau xót trong lòng, nín thở ngưng thần, bắt đầu chữa thương cho Liễu Nhược Hi.
Nhưng nước mắt vẫn không nghe lời, từ khóe mắt chảy xuống như cũ.
Trên trời cao, hồ quang lưu chuyển.
Thời gian ở toà núi không có chìm xuống tận cùng chỗ sâu trong lòng đất, đã mất đi ý nghĩa.
Giờ phút này, Tô Dật hết sức chuyên chú vận chuyển khí tức quanh người, dùng một loại năng lượng kinh khủng tiến hành trị liệu cho Liễu Nhược Hi.
Chỗ mi tâm Tô Dật, có từng đạo hỏa văn màu đỏ vàng sáng chói xuất hiện, yêu khí cuồn cuộn, không ngừng lan tràn quanh thân Tô Dật, đến khi tiến thẳng vào quang trụ trong bầu trời, lúc này mới biến mất không thấy gì nữa.
Ánh sáng loá mắt lấp lóe, không ai biết, nội tâm Tô Dật đau đến cỡ nào.
Càng dùng lực chữa thương, càng cho thấy Tô Dật đối với Độc Cô Vũ Mặc đau thấu tim gan.
Nếu có lựa chọn, Tô Dật hi vọng bọn hắn chưa từng đi tới Vạn Đạo Kiếm Minh!
Ánh sáng u ám, một đạo thất thải lưu quang nhàn nhạt từ quanh thân Liễu Nhược Hi lại phủ thiên địa lần nữa bao, thần quang rạng rỡ, thiên địa cuồn cuộn.
Không đến một giây đồng hồ, sau khi thất thải quang mang từ chân trời vạch ra một đường vòng cung, lại lần nữa thu về tim Liễu Nhược Hi.
- Ầm!
Thiên địa chấn động, ánh sáng như pháo hoa chiếu rọi ngọn núi đen tối, lông mi Liễu Nhược Hi hơi rung động, con ngươi thâm thúy màu nâu nhạt nhìn thế giới xa lạ quanh mình.
- Tê!
Cảm giác đau đớn trong đầu khiến Liễu Nhược Hi ngửa về sau một cái, vừa vặn nằm ở trong ngực Tô Dật, Tô Dật ôm Liễu Nhược Hi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười mỉm.
- Tỉnh rồi sao?
Liễu Nhược Hi nhìn Tô Dật còn sống sờ sờ, thì vô cùng vui mừng, đột nhiên nước mắt chảy ra, có chút không tin.
- Tô Dật, thật là chàng sao?
Cái mũi đỏ bừng, Liễu Nhược Hi nhất thời rời thân thể mềm mại qua, ôm chặt lấy Tô Dật, nhỏ giọng khóc lên, nói:
- Ta cứ tưởng sẽ không còn được gặp chàng nữa!
- Nha đầu ngốc, nàng đối với ta như vậy, ta làm có thể tuỳ tiện chết đi chứ?
Giọng nói Tô Dật như nước, khẽ nói vào tai Nhược Hi.
Liễu Nhược Hi nhẹ gật đầu, đột nhiên rời ra nhìn Tô Dật, sau đó cúi đầu nhìn chính mình, nói:
- Ta đến đây như thế nào? Ta chỉ nhớ lúc ấy ta thấy chàng lâm nguy, lòng nóng như lửa đốt, sau đó trái tim liền vô cùng đau nhức, cảm giác muốn bốc cháy!
Tô Dật lại một lần nữa ôm Liễu Nhược Hi vào trong ngực, đầu tựa lên vai Liễu Nhược Hi, nói khẽ:
- Lão thiên gia biết nàng không nỡ rời xa ta, cho nên kích phát tiềm năng của nàng, đưa nàng tiến vào đây!
Liễu Nhược Hi nửa tin nửa ngờ, cau mày nói:
- Thật như vậy sao?
- Nhược Hi, ta muốn nói với nàng chuyện này! nàng phải làm tốt chuẩn bị.
Tô Dật nghẹn ngào, nước mắt lại từ khóe mắt xẹt qua, rơi lên bờ vai Nhược Hi.
Liễu Nhược Hi được Tô Dật ôm, trái tim rất là ấm áp, làm gì còn quản đang ở nơi quỷ quái gì.
- Chàng nói đi, chàng nói cái gì ta đều nghe!
Liễu Nhược Hi mím môi, cười nói, vô cùng ôn nhu.
Qua nửa ngày, Tô Dật vẫn không cách nào nói câu nói kia ra.
Không được, Tô Dật cũng không nguyện ý thừa nhận Độc Cô Vũ Mặc đã rời khỏi mình là sự thực.
- Nàng... Về sau không được vì ta làm chuyện điên rồ, nàng mà chết, ta cũng không muốn tiếp tục sống!
Bỗng dưng, Liễu Nhược Hi chặn miệng Tô Dật, môi anh đào đụng vào, một cảm giác ấm áp tuyệt với truyền vào trái tim Tô Dật.
Con ngươi sáng long lanh của Liễu Nhược Hi đã bị Tô Dật chiếm đầy, Liễu Nhược Hi hơi tách ra một chút, nhìn người trong lòng, nhẹ nhàng nói:
- Cái gì mà chết hay không chết, về sau không còn!
- Ta...
Tô Dật có chút do dự.
- Được rồi, tại sao chàng còn khóc! Chuyện này không giống với cái thế anh hùng của ta! Về sau chỉ cho phép ta khóc!
Liễu Nhược Hi dịu dàng cười nói.
Tô Dật lập tức lau sạch nước mắt, trong lòng như có một cỗ cảm giác u sầu đâm trúng tuyến lệ, nhất thời phác hoạ ra một nụ cười mỉm nói:
- Ngươi cũng không được khóc, nếu ai dám chọc lão bà của ta, ta để hắn sống không bằng chết, để hắn ngay cả kiếp sau cũng không được thấy mặt trời!
Bộ dạng hung dữ lập tức chọc cười Liễu Nhược Hi, Liễu Nhược Hi lại ưm một cái trên trán Tô Dật, thản nhiên nói:
- Đây mới là Tô Dật của ta!
Đảo mắt một vòng, lông mi Liễu Nhược Hi cau lại, nghi ngờ nói:
- Tô Dật, Vũ Mặc tỷ tỷ không có đi vào sao! Ta nhớ là nàng kéo ta tiến vào mà!
Trong lòng Tô Dật lộp bộp một tiếng, gật đầu nói:
- Không có... Không có tiến vào, nàng bị Độc Cô Hận ngăn cản, nàng cũng biết cô ấy là cao đồ của Kiếm Tiên, Vạn Đạo Kiếm Minh sẽ không bỏ rơi cô ấy!
- Thì ra là thế!
Liễu Nhược Hi đứng dậy, vòng qua bả vai Tô Dật, ngắm nhìn bốn phía nói:
- Còn may không có đi vào, để Vũ Mặc tỷ tỷ đợi ở nơi này, ta cũng có chút lo lắng!
- Chủ nhân!
Vừa rồi thất thải lưu quang đã gây ra sự chú ý của Thôn Thôn và Thượng Quan Thiên Thần, thẳng đến khi hai người đều đứng lên, Thôn Thôn mới tới chào.
- Thôn Thôn!
Liễu Nhược Hi nhìn Thôn Thôn đầu tròn tròn chạy tới, giả vờ như không vui nói:
- Cái tên Tiểu Thạch Đầu này, có phải ngươi vẫn luôn ở trên người của ta không! Hả?
Thôn Thôn lập tức có chút ngượng ngùng, hai con mắt màu xanh lam nhìn qua Tô Dật, giống như nói đây đều là ý tứ của Tô Dật.
- Đừng trách nó, thực tế ta không yên lòng về nàng! Cho nên mới để nó bảo vệ nàng.
Thôn Thôn gật gật đầu, giải thích:
- Nhưng chị dâu cũng thật là lợi hại, bạo phát tiềm năng một cái, thế mà làm ta cũng ngất đi!
- Đáng đời hai người các ngươi mỗi ngày hù ta!
Liễu Nhược Hi cười nhẹ nhàng, nhìn qua Thượng Quan Thiên Thần, nhẹ giọng nói:
- Thiên Thần thúc thúc, rốt cục ngươi cũng thoát ra, ngươi không có việc gì ta thật sự rất vui!
Thượng Quan Thiên Thần hoạt động bả vai, nhìn qua Liễu Nhược Hi, khóe miệng hơi cong lên nói:
- Nhờ có Tô Dật!