Chương 2396
Sau khi ba người rời đi, bỗng nhiên ánh mắt Xích Phi Hồng thất thần, kinh ngạc đứng lên, mất hồn mất vía ném danh sách trong tay sang một bên.
- Lỗ mãng, rốt cục tiểu tử thối ngươi cũng ngã? Nhưng người tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì đấy!
Vừa nói, ánh mắt Xích Phi Hồng vừa tăng thêm mấy phần ngưng trọng.
Hai tay chắp sau lưng, thân thể run nhè nhẹ, trong nháy mắt dáng người cô đơn như già hơn mười tuổi, thân thể thon gầy chậm rãi bước vào chỗ sâu.
- Tiểu tử thúi, nếu ngươi thật sự chết rồi, ta cũng không cần cái mạng già này! Trả lại cho ngươi!
Tiếng cười của Xích Phi Hồng dần dần truyền ra đại điện, theo khí lưu chầm chậm lên cao, vào lúc này, hơn trăm vạn thành viên tổng bộ Phục Yêu môn đã tụ tập lại với nhau.
Trên phục yêu đài, bên ngoài đại điện, Xích Tinh Báo lo âu nhìn hơn trăm vạn người ngày đêm chỉnh hợp bên dưới, kể từ khi Bá Vương quân đoàn và Thiên Yêu quân đoàn biết tin Tô Dật xảy ra chuyện ở Vạn Đạo Kiếm Minh, đã điên cuồng tu hành, chỉ chờ ra lệnh một tiếng, liền phóng tới Long gia.
- Lão tông chủ, mặc dù nói như vậy nhưng tin tức Tô Dật vẫn diệt hẳn là thật, chúng ta thật sự phải đối cứng cùng Long gia sao?
Xích Tinh Báo khoanh hai tay, mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Xích Đông Tuyệt xoay đầu lại nhìn Xích Tinh Báo, hai mắt tựa như chim ưng, tức giận mắng một tiếng:
- Vậy ngươi có biện pháp nào không? Chỗ tốt của ngươi đều từ lão tông chủ nhặt nhạnh đến, hiện tại Phi Hồng trở về, Phi Hồng không tranh đoạt cùng ngươi đã tốt lắm rồi! Phục Yêu môn nên nghe ai, cần phải nghe ai còn phải bàn sao.
- Đông tuyệt trưởng lão, ngươi không rõ tình thế bây giờ sao? Hiện tại Tô Dật đã chết rồi, coi như Ngự Thiên cung mạnh nhất Hỗn Loạn vực, nhưng có thể mạnh hơn Long gia sao? Không chừng hiện tại có vô số tông môn nghe nói Tô Dật chết, đều gia nhập Long gia rồi!
Xích Đông Tuyệt nghiêm nghị nhìn, ánh mắt Xích Tinh Báo hơi nâng lên, tràn đầy lo lắng.
Nghe hai người tranh cãi, đột nhiên ánh mắt Xích Cửu Chân trở nên ngưng trọng, hét lớn một tiếng:
- Sư phụ, đến cùng thì các ngươi đang nói cái gì vậy! Đến lúc nào rồi, Tô Dật gặp chuyện không may, các ngươi còn ở nơi này trốn tránh cái gì! Phục Yêu môn cứ nhát gan hoài như vậy sao!
Xích Tinh Báo giơ tay lên, nếu quả thật muốn cứng đối cứng cùng Long gia, Phục Yêu môn hèn mọn quen rồi, hắn lập tức nói ra:
- Cửu Chân, ngươi không hiểu! ngươi không phân biệt được lợi và hại trong này!
Xích Cửu Chân nhẹ nhàng gật đầu, cười lạnh nhìn hai người, khẽ nói:
- Không phân biệt được lợi và hại, không phải là ta biết nặng nhẹ. Coi như ta đã nhìn rõ, ta ở Phục Yêu môn đợi nhiều năm như vậy, vẫn luôn suy nghĩ tại sao, tại sao Phục Yêu môn luôn không được người chào đón như vậy, là bởi vì chúng ta ở cái địa phương quỷ quái như U Châu này sao! Hóa ra không phải, mà là do các ngươi!
- Chúng ta?
Xích Đông Tuyệt nhăn mày, một cỗ nghi hoặc cùng nộ khí lướt qua.
Xích Cửu Chân nhẹ nhàng gật đầu, liên tục lui về phía sau, quát:
- Chính là các ngươi, hèn mọn thành quen, nên Phục Yêu môn mới luôn thấp hơn so với người khác một đầu! Sau khi Tô Dật chưởng quản Phục Yêu môn, ta mới biết được cái gì gọi là nhiệt huyết nam nhi, sư phụ, các ngươi một điểm nhiệt huyết cũng không có!
Dứt lời, mặt Xích Cửu Chân đỏ bừng, nguyên khí dưới chân tăng vọt, năng lượng phun ra ngoài, dưới sự khiếp sợ của hai người bay lên không, ngắm nhìn đám võ giả bắn ra nguyên khí đầy trời bên dưới.
Đám người đông nghịt ngửa mặt lên nhìn bầu trời, trong mắt Xích Cửu Chân sát ý lăng lệ, quay lại nhìn qua Xích Đông Tuyệt và Xích Tinh Báo, giống như toát ra một tia khinh thường.
- Người Phục Yêu môn nghe ta nói! Bây giờ Tô tông chủ gặp nạn, các ngươi phải làm như thế nào!
- Báo thù! báo thù cho tông chủ!
Núi non chập trùng, biển người trên quảng trường sôi trào, tiếng hô rung trời, bên trong núi rừng, yêu khí tung hoành, tiếng thú rống như sấm, sục sôi bành trướng!
Tất cả mọi người phía dưới bắn ra hàn quang màu xanh xám, điên cuồng hướng lên trời hô to, từng gợn sóng không gian hung hãn phóng về phía chân trời, nhấc lên vô số gợn sóng!
- Các ngươi có sợ đối đầu với Long gia hay không!
Trong mắt Xích Cửu Chân phóng thích ra sát ý cuồn cuộn, chỉ lên bầu trời, một cột sáng năng lượng màu tím sậm như là độc xà bắn ra, chấn nhiếp nhân tâm!
- Oanh!
Đột nhiên có vô số cột sáng năng lượng kinh khủng bắn ra giống như đồng cảm ứng, năng lượng quanh không trung cũng vang lên ầm ầm, giống như tiếng thuỷ triều gầm gừ.
Mỗi một vị võ giả và yêu thú phát ra sát ý màu đỏ, lửa giận ngút trời như sắp đốt cháy trọn phiến U Châu này, tiếng gào vang tận mây xanh, như dẫn động cửu phương lôi đình, lôi minh cuồn cuộn, thiên địa rung chuyển!
Ở trung tâm tiếng gầm, âm thanh đinh tai nhức óc như đẩy cảm xúc lên một độ cao mãnh liệt, trong nháy mắt hóa thành đạn pháo, rồi đột nhiên nổ tung trên không Phục Yêu môn.
- Không sợ! Báo thù cho Tô tông chủ! Dốc sức chiến Long gia!
- Không sợ! Báo thù cho Tô tông chủ! Dốc sức chiến Long gia!
- Không sợ! Báo thù cho Tô tông chủ! Dốc sức chiến Long gia!
- Rống! Rống! Rống!
Tiếng hét như sư hống hổ khiếu khiến năng lượng quanh không trung điên cuồng vận chuyển, Xích Cửu Chân ở bên trong vòng xoáy không gian, đạp không mà đứng, thời điểm nhìn lại Xích Đông Tuyệt và Xích Tinh Báo, ánh mắt trở nên lạnh lùng, như là khiêu khích.
- Nha đầu này quá sùng bái Tô Dật rồi! Tô Dật đã chết còn ở nơi này làm cái gì!
Xích Tinh Báo hét lớn một tiếng, con ngươi co vào muốn xông lên kéo Xích Cửu Chân xuống.
- Được rồi! Xích Tinh Báo, lão phu cũng đã nhìn ra!
Xích Đông Tuyệt hít sâu một hơi, tức giận nhìn Xích Tinh Báo, cảnh tượng trước mắt như núi lửa bộc phát, mái tóc dài màu đỏ rực của Xích Đông Tuyệt cũng bay lên theo.
Khóe miệng Xích Tinh Báo hiện lên một đường cong sâu xa, ánh mắt kinh ngạc nói:
- Đông tuyệt trưởng lão, ngươi biết cái gì rồi?
- Lão tử quá quy cách! Nhiều năm trôi qua, lão tử ở Phục Yêu môn đã quỳ thành quen, thời điểm này vẫn còn như con chó vẩy đuôi mừng chủ, làm gì phải người Phục Yêu môn! Cửu Chân nói đúng, thà chết đứng chứ không thể sống quỳ! Không phải là Long gia thôi sao! Nhiều người bồi tiếp như vậy, còn có Phi Hồng dẫn dắt, giết Long gia! Vì Tô Dật báo thù!
Nói xong, Xích Phi Hồng cũng bay lên không trung, cùng Xích Cửu Chân cổ vũ sĩ khí, động viên bầu không khí.
- Xích Đông Tuyệt- Phục Yêu môn cũng tới tham chiến! Có lẽ Phục Yêu môn cũng nên để thiên hạ thay đổi cái nhìn rồi!
Xích Đông Tuyệt ngửa mặt lên trời gào thét, vừa hô vọt tới bên cạnh Xích Cửu Chân, ánh mắt người sau rung động, lúm đồng tiền trũng xuống.
- Điên! Đều điên hết rồi! Đây là cùng đi chết!
Xích Tinh Báo khóc không ra nước mắt, giọng điệu run rẩy.
- Rống!
Trên không Phục Yêu môn, chiến ý cuồn cuộn, ánh sáng nguyên khí vờn quanh giữa trời, từng tiếng gầm thét như muốn kéo thiên địa xuống dưới!
——
Ở một bên khác, bên trong Lôi Viêm Thánh Điện, Viêm Diệt Thiên lại gặp phải chuyện khó khăn.
Trở lại địa bàn của mình, rất nhanh tin tức Tô Dật vẫn diệt truyền khắp toàn bộ Thiên Man, đến cùng Lôi Viêm Thánh Điện tham chiến hay là không tham chiến đây?
Những lão già ngoan cố trong môn biết mình thiên tân vạn khổ lược trận cho Tô Dật, là trợ giúp Tô Dật lấy được Hỏa Trấn Thiên Thạch, khiến bọn họ như ăn phải một con ruồi lớn, không buồn nôn mới là lạ.