← Quay lại trang sách

Chương 2397

Rít!

Trong đại sảnh vắng vẻ, một đám lão già không biết xấu hổ mới đến gây chuyện, Viêm Diệt Thiên nhíu chặt lông mày, bệ vệ ngồi ở trên ghế đá màu đỏ, không nói một lời.

Giống như Ngự Thiên cung, Phục Yêu môn, cho dù thế gia tôn hắn làm chủ, nhưng lần này cũng gặp khó khăn.

Đối với những người thế hệ trước của Lôi Viêm Thánh Điện, coi Hỏa Trấn Thiên Thạch như sinh mệnh mà nói, Tô Dật từ trong Phù Đồ Hỏa Hải cướp đi Hỏa Trấn Thiên Thạch, tuyệt đối là đả kích trí mạng.

Lúc trước biết tin tức này, Viêm Diệt Thiên cũng tự an ủi mình rất nhiều, mới khiến mình để xuống.

Nếu như Tô Dật thật sự còn sống, không bị Long gia truy sát, cũng sẽ bị những lão già này đuổi tới chân trời góc biển.

Thế nhưng những lão già này không biết, cái Hỏa Trấn Thiên Thạch này vốn không thuộc về Lôi Viêm Thánh Điện.

Lôi Viêm Thánh Điện đã sớm đi qua Quỷ Môn quan một lần, nếu như không có Hỏa Lân Thiên Cực Thú bảo hộ, giờ phút này làm gì còn Lôi Viêm Thánh Điện chứ?

Thế gia luôn luôn coi trọng chính mình.

Không riêng gì Long gia, người các thế gia khác cũng đều như vậy, coi như Vạn Đạo Kiếm Minh có thể sử dụng Vạn Nhận kiếm sơn vây khốn Tô Dật, nịnh nọt Long Quảng, làm ra một cái kế hoạch như phân chó, thì cuối cùng vẫn mang chính mình góp vào.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Viêm Diệt Thiên khẽ nở nụ cười, đoán chừng lúc này, Độc Cô Thành đang chịu hình phạt kinh khủng nhất bên trong thế gia.

- Tự gây nghiệt thì không thể sống!

Viêm Diệt Thiên vỗ tay một cái, nghĩ đến Ngự Thiên cung và Vân Trung Ly sẽ lập tức có hành động, trong lòng bắt đầu gấp gáp, hắn phải làm thế nào để thuyết phục những lão già này đây.

Ngay tại thời điểm khó xử, bỗng nhiên ánh mắt Viêm Diệt Thiên trầm xuống, hai đạo khí tức Nguyên Tông cảnh chấn vỡ hư không mà đến bay vào trong phòng, khuôn mặt Viêm Diệt Thiên nhất thời cứng đờ.

- Trần Nhi, Lân nhi!

Viêm Diệt Thiên ngượng ngùng nói.

Giờ phút này, Hư Trần và Viêm Lân đã kết thúc quá trình bế quan trong Phù Đồ Hỏa Hải, cũng có trình độ tiến bộ khác biệt, Hư Trần đã đột phá đến Nguyên Tông cảnh, tu vi đạt đến Nguyên Tông cảnh nhất trọng, còn Viêm Lân thì tu vi nâng cao một bước, đi vào Nguyên Tông cảnh nhị trọng.

Ánh mắt hai người nghiêm nghị, sắc mặt thâm trầm, Hư Trần nhìn Viêm Diệt Thiên, câu nói đầu tiên khi mở miệng là:

- Sư phụ, con nghe nói Tứ đệ xảy ra chuyện!

Đôi mắt dài hẹp của Viêm Lân gấp đến độ sắp bắn ra lửa, thân thể cứng ngắc, tiến lên một bước quan sát Viêm Diệt Thiên, nhìn đến mức không dời mắt, giống như trên mặt Viêm Diệt Thiên có viết đáp án.

- Ai nói cho các ngươi biết?

Sắc mặt Viêm Diệt Thiên có chút biến hóa, lông mày hạ xuống.

- Sư phụ, người mau nói cho con biết, rốt cuộc chuyện này có phải là thật hay không?

Ánh mắt Hư Trần sáng rực, giọng nói càng lúc càng lớn.

Đột nhiên mắt Viêm Diệt Thiên lóe lên một tia tinh mang, có thể làm cho Hư Trần kích động như thế, cũng chỉ có chuyện về Tô Dật.

Nhất thời, sắc mặt Viêm Diệt Thiên hơi đắng chát, nói:

- Có đôi khi tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Đúng là Tô Dật xảy ra chuyện, nhưng ta cũng không có trông thấy thi thể Tô Dật, tiểu tử này có bao nhiêu bản lãnh, hẳn là các ngươi rõ ràng hơn so với chúng ta!

Hư Trần và Viêm Lân hai mặt nhìn nhau, trong mắt dần dần ngưng kết sát ý.

Đột nhiên, Hư Trần nắm chặt nắm đấm, lôi văn quanh quẩn giữa lông mày, nói:

- Lúc nào động thủ, Long gia thật sự cho rằng hắn có thể một tay che trời ở Thiên Man sao! Dám đụng đến huynh đệ ta, cho hắn thêm vài cái lá gan!

- Tự nhiên là càng nhanh càng tốt!

Có một giọng nói vừa tang thương vừa quen thuộc từ ngoài cửa truyền đến, người chưa tới mùi rượu đã bay ra ngàn dặm, giọng nói nhanh chóng truyền đến khiến Hư Trần và Viêm Lân lập tức nước mắt đầy khóe mi.

- Đại ca!

Hai người đồng thời hét lớn, toàn thân cương cứng, rất nhanh đi đến bên người Tây Vô Tình, một bên khác là trưởng lão Lạc Vô Nhai bồi bạn.

Viêm Diệt Thiên nhìn thấy người tới, cũng đi xuống cầu thang.

- Bái kiến Viêm Điện Tôn!

Trong con mắt mờ nhạt của Tây Vô Tình lấp lánh tinh quang, quanh năm uống rượu khiến huyết sắc dày đặc cộng thêm mấy phần khí chất lười biếng.

Viêm Diệt Thiên đồng thời đáp lễ, nhìn thấy Lạc Vô Nhai cũng tới, ắt hẳn là mang đến tin tức tốt từ Ngự Thiên cung.

Viêm Diệt Thiên biết, ít nhất Thánh Sơn, Ngự Thiên cung, Phục Yêu môn, Bá Vương tông, Vân gia đã làm tốt chuẩn bị.

- Tới thương lượng ngày tấn công Long gia sao?

Viêm Diệt Thiên ngưng giọng nói.

Mấy người lập tức ngồi xuống, Tây Vô Tình mang tình hình hiện tại nói cho Viêm Diệt Thiên biết.

Ngự Thiên cung ở dưới sự bố trí của Cổ Nhạc trưởng lão đã chuẩn bị sẵn sàng, Phục Yêu môn cũng đã hoàn tất tập hợp binh lực.

Trước khi Tô Dật rời đi đã thống nhất Hỗn Loạn vực, cộng thêm đám người bế quan tu luyện, thực lực càng thêm mạnh mẽ.

Tuyết Hồng Lâu cũng đã truyền tin tức tới Hỗn Loạn vực, chỉ chờ ra lệnh một tiếng, là có thể tùy thời phối hợp xuất chiến.

- A...

Viêm Diệt Thiên nghe Tây Vô Tình nói xong, lông mày càng nhíu chặt, nhẹ gật đầu như có điều suy nghĩ.

Hư Trần và Viêm Lân ngồi ở phía tây, quan sát Tây Vô Tình, trong mắt tràn đầy dị sắc, cao giọng nói:

- Đại ca, hai chúng ta đều có thể tùy thời xuất chiến! Vậy mà có người dám bắt nạt chúng ta, ta muốn Long gia nợ máu phải trả bằng máu!

Tây Vô Tình mỉm cười, nhẹ gật đầu, nhiều năm không thấy hai người huynh đệ, nhìn hai vị đệ đệ huyết khí phương cương, khóe miệng Tây Vô Tình hơi cong lên.

Lúc này Viêm Diệt Thiên lại phát ra tiếng:

- Tô Dật xảy ra chuyện, Tiểu Mạn cung chủ có phản ứng gì?

Lạc Vô Nhai đứng dậy, ánh mắt rung động, ngưng tiếng nói:

- Mấy tháng trước, Tiểu Mạn cung chủ đã bế quan tu luyện, nếu nàng biết Tô Dật rơi vào trong tay Vạn Đạo Kiếm Minh và Long gia, chỉ sợ hiện tại không phải là thương lượng, mà là một mình vọt tới Long gia rồi!

Viêm Diệt Thiên nhẹ gật đầu, bờ môi độ lượng hơi khép lại, từ đầu đến cuối không nói ra được câu nói cho chút thời gian ở trong lòng.

Hư Trần nhìn ra, ánh mắt lãnh nghị nói:

- Sư phụ, đang lo lắng người trong điện không chịu ra mặt giúp Tô Dật sao?

Viêm Diệt Thiên nhẹ gật đầu, ánh mắt tập trung lên người Viêm Lân.

Viêm Lân là truyền nhân duy nhất của Hỏa Lân Thiên Cực Thú, cho dù là trả ơn cho Hỏa Lân Thiên Cực Thú, thì một mình Viêm Diệt Thiên cũng phải đi.

Chỉ là một người so với Thánh Điện, bên nào nặng bên nào nhẹ đây?

Qua nửa ngày, cuối cùng Viêm Diệt Thiên cũng mở miệng nói:

- Đến lúc này, có một số việc phải nói rõ ràng cùng đám lão già này, nói không rõ ràng cũng phải nói, bằng không bọn hắn vẫn cho rằng trên đời này thứ gì cũng là chuyện đương nhiên, như vậy Lôi Viêm Thánh Điện cách ngày diệt vong cũng không xa nữa!

Đột nhiên Tây Vô Tình gỡ bầu rượu ra uống một ngụm lớn, mắt lộ vẻ khen ngợi.

Lạc Vô Nhai cũng gật đầu, nói:

- Đều nói Viêm Điện Tôn ở trong số thế gia tôn chủ là một người tùy tiện, bây giờ xem ra, ngược lại là người quan sát thấu triệt nhất!

Viêm Diệt Thiên giơ lên tay, nhẹ nhàng nói:

- Thôi được rồi, Trần Nhi, Lân nhi, ta sẽ lập tức tổ chức đại hội Thánh Điện, tổ chim bị phá thì trứng còn có thể nguyên vẹn hay không! Có lẽ đám lão già kia hiểu đạo lý này!

Nói xong, ba người rời khỏi đại điện, chỉ để lại hai người Tây Vô Tình và Lạc Vô Nhai.

- Ta thấy ngươi không có chút nào lo lắng cho Tô Dật cả?

Lạc Vô Nhai cười khổ.

Qua nửa ngày, Tây Vô Tình mới gãi gãi cái đầu, hai mắt khép hờ, nhẹ nhàng nói ra:

- Mặc dù tiểu tử này lỗ mãng, nhưng luôn có vận may vượt qua người thường, luôn có xu thế tìm được đường sống trong chỗ chết! Có lẽ lần này hắn ngã đau, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của ta đến xem, tiểu tử này sẽ không dễ dàng chết như vậy! Chúng ta không giúp được, thì làm tốt chuyện khác thôi.