Chương 2400
Hai mắt Long Á đẫm lệ, đột nhiên nhớ tới Thượng Long thôn ở Vân Châu, bộ dạng Tô Dật anh dũng dùng thân bảo vệ thôn, ở bên trong Thiên Lan Hải Thành, Tô Dật lại ngăn cơn sóng giữ, cuối cùng thả ông của mình ra.
Người như cỏ rác, mệnh như sâu kiến, Long Á nhẹ nhàng tựa lên bờ vai của ông, cảm giác tất cả đều là hư ảo.
- Ông nghĩ kỹ rồi, ba tháng sau, Long Thần sẽ trở thành Chân Thần. Không phải cháu vẫn luôn muốn rời đi sao, ông sẽ cùng cháu rời khỏi Thiên Cung.
Mới đầu, Long Á muốn rời khỏi Thiên Cung, là vì tìm kiếm cuộc sống mới.
Bây giờ, Tô Dật chết rồi, Long Á còn tâm tư gì xuất cung chứ?
Trời đất rộng lớn, nhưng tim không có chỗ về.
Từ trước đến nay ông vẫn luôn nghiêm khắc vậy mà lại có thể vì nàng làm được chuyện này, Tô Dật chết, Long Á biết đối với Long Khuê đến nói, hẳn là có sự đả kích không nhỏ.
- Gia gia, Tô Dật chết như thế nào?
Long Á nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt chảy xuống.
- Ô ô!
Kim sắc thiên phong lưu chuyển, thổi bay mấy sợi râu bạc của Long Khuê, Long Khuê hơi khép mắt, sắc mặt cứng đờ.
Nghĩ đến lúc ấy lão đứng sau lưng Long Quảng, so sánh với khi lão ở Thiên Lan Hải Vực, thật vô cùng buồn cười.
Từ trước đến nay Long Khuê rất tự phụ, vẫn cho rằng trừ bỏ Long Thần ra, người Long gia mạnh nhất, nhưng bởi vì một tên tiểu tử chết đi, sự kiên định đối với võ đạo lại có thay đổi.
Ngày đó, ở bên trong Vạn Đạo kiếm minh, Long Khuê chẳng hề nói một câu, trầm mặc nhìn Tô Dật giãy dụa bên trong Vạn Nhận kiếm sơn.
Không có ra tay, cũng không nói gì, cứ trơ mắt nhìn ân nhân cứu mạng của mình chết đi.
Long Khuê biết, ai cũng không ngăn cản được con đường thành thần của Long Quảng, bao gồm chính mình.
Nhưng Long Khuê thật sự tán thành với những hành động của Long Quảng sao?
Từ khi trở về từ Vạn Đạo kiếm minh, Long Khuê càng trở nên trầm mặc ít nói hơn so với trước kia.
Trong lòng Long Khuê không rõ, nếu quả thật muốn làm bá chủ Thiên Man, cần phải bụng dạ khó lường, thận trọng từng bước như này sao?
Long Quảng đưa Long gia lên đến đỉnh phong, hay là kéo Long gia vào địa ngục vô tận đây?
Trong lòng Long Khuê liền có nghi vấn.
Sau khi nhìn thấy Liễu Nhược Hi và Độc Cô Vũ Mặc hiến thân vì Tô Dật, không thể nghi ngờ trong lòng Long Khuê đã chấn động, trong thiên địa tình cảm chân thành là thứ đáng ngưỡng mộ nhất.
Long Khuê cũng từng ở trên người cháu gái của mình nhìn thấy điểm này.
Một khắc đó, Long Khuê thực sự sợ hãi, sợ hãi đứa cháu gái duy nhất của mình cũng sẽ như vậy.
Nếu như bỏ qua lập trường, lão cũng rất thưởng thức Tô Dật, thậm chí Long Khuê cảm thấy Tô Dật là một người cực kỳ ưu tú.
Thế nhưng tất cả đã chậm, hối hận và dày vò khiến Long Khuê không dám đối mặt với bản tâm của mình, giờ này khắc này, Long Khuê chỉ muốn bảo vệ cháu gái.
Về phần con đường thành thần của Long Quảng, ai nguyện ý người đó liền đi.
Đột nhiên, Long Khuê nghiêng mắt nhìn hư ảnh màu vàng nơi xa, nhẹ giọng nói:
- Thói đời quỷ quyệt, ân tình thay đổi giống như mây mưa! Á nhi, có một số việc đã qua liền cho qua đi! hai ông cháu chúng ta đi đến một cái địa phương mới sinh hoạt, ông già rồi! Có rất nhiều chuyện không muốn quản!
"..."
Long Á không nói gì.
Nghe vậy, Long Á triệt để nhắm hai mắt lại.
Dùng bản lãnh của Tô Dật, không phải cứ dùng thủ đoạn là có thể giết hắn.
Trong đầu hiện ra hình cảnh cuồng bạo kinh người, thân thể Long Á run nhè nhẹ, trái tim cuồng loạn.
Long Khuê cứ như vậy ngồi cùng cháu gái trên boong tàu, ngồi đến khi sắc trời âm u, trăng treo lên cao.
Trở lại Long Thần điện, một đám cường giả đều được an bài nhiệm vụ mới, ven đường nghe mấy tên cường giả thảo luận đại điển thành thần ba tháng sau, trên mặt mỗi người đều là vẻ kích động hưng phấn.
Ba tháng sau, Thiên Man chính là thiên hạ của Long gia.
Long Khuê cúi đầu xuống, tinh thần cũng không phải quá tốt, đến mức người bên ngoài gọi cũng tùy tiện ứng phó, đi vào Long Thần điện, đại điện bát ngát vắng vẻ lạnh lẽo.
- Long Khuê trưởng lão, vẫn bảo vệ cháu gái có thừa nhỉ! Lại để bản thần đợi lâu như vậy!
Trong bóng tối vô hình, thân ảnh Long Quảng chậm rãi xuất hiện từ trong gợn sóng không gian, trong con mắt đen nhánh hiện ra ánh sáng khác thường, nhìn chăm chú vào Long Khuê.
Lúc này, đại điện chỉ có hai người.
- Á nhi bị ta cấm túc nhiều ngày, không khỏi có chút giận hờn, xin Long Thần đừng trách!
Long Khuê ngoài cười nhưng trong không cười, gương mặt khô gầy hơi hiện lên một tia lơ đãng.
Long Quảng chậm rãi hất cằm lên, mỗi một tiếng nói cử động của Long Khuê đều bị hắn dò xét, đột nhiên Long Quảng nói lại công việc vừa sắp xếp cho Long Khuê.
Nghe vậy, Long Khuê liền giật mình một cái, cúi người nói với Long Quảng:
- Long Thần, Long Khuê không đảm đương được việc đánh giết Hỗn Loạn vực, thực không dám giấu giếm lão hủ đang muốn chào từ giã với ngươi!
- Ồ?
Giọng nói Long Quảng lập tức trở nên âm trầm, vậy mà Long Khuê dám cự tuyệt đối với việc hắn an bài, ngược lại còn muốn chào từ giã.
Con ngươi thâm thúy đảo vòng vòng, Long Quảng quay người rời đi, ngồi ở trên ghế tựa, thấp giọng nói:
- Tại sao Long Khuê trưởng lão không muốn phụ tá bản thần ở thời điểm then chốt nữa vậy?
Long Khuê nuốt ngụm nước miếng, trong nháy mắt mồ hôi lạnh dày đặc ở trên trán, nhẹ giọng nói:
- Lần hành động này, lão hủ cảm giác lực bất tòng tâm. Long Thần thành thần là kết cục đã định, Long Khuê vì Long gia đã hiến dâng cả đời, cúc cung tận tụy! Xin Long Thần chấp thuận!
Long Quảng thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại, tinh quang bắn ra, nhẹ giọng nói:
- Đáng tiếc! Từ trước đến nay Long gia không có cái thuyết pháp thoát tộc này, nhưng Long Khuê trưởng lão là một trường hợp ngoài ý muốn, nếu quả thật không muốn chia sẻ huy hoàng cùng bản thần, ta cũng không miễn cưỡng!
Trong lòng Long Khuê nhất thời thở một phào một hơi nhẹ nhõm, cả người vừa mới thư giãn lập tức bị lời nói của Long Quảng nhấc lên.
- Ngươi có thể đi, nhưng Long Á tuổi còn trẻ! Long gia cũng sẽ không từ bỏ nhân tài như vậy!
Long Quảng từ tốn nói.
Đột nhiên Long Quảng mở mắt, trong con ngươi mờ nhạt bóng hình Long Quảng trở nên vô cùng lạ lẫm, âm lãnh, quyết tuyệt, không có chút thương lượng nào!
Sau một khắc, bóng dáng Long Quảng đã biến mất ở trong đại điện.
Không trung tràn ngập quang văn màu vàng kim nhàn nhạt, một giọng nói chầm chậm lưu lại:
- Nếu ngươi không muốn đi diệt mấy cái tông môn kia, liền thay ta đến Vạn Đạo kiếm minh thủ sơn đi! Không có người có thể ngăn cản ta, cũng không có người có thể không vâng lời ta!
- Ầm ầm!
Kình phong triệt để tiêu tán, năng lượng kim quang óng ánh, bên trong thiên địa phóng xuất ra một tia khí tức âm lãnh, cho dù ở trong đại điện, Long Khuê cũng cảm giác được lạnh thấu tim.
Hốt hoảng, Long Khuê cũng không biết mình đi ra Long Thần điện như thế nào.
Ngước đầu nhìn lên trăng sáng, một tấm lụa mỏng tối tăm mờ mịt bao phủ mặt trăng, dường như Long gia đã thay đổi, mà lão không biết.
- Ông!
Long Á một mực ở trong góc tối chờ ông, nhanh chóng đi ra, gương mặt xoắn xuýt, vẻ buồn rầu nhàn nhạt làm tăng thêm mấy phần khí chất.
- Là Long Á sao! Sao lại trốn ở chỗ này nghe lén?
Long Khuê cố tỏ ra mỉm cười, Long Á nhếch môi, khẽ nói:
- Ông, thủ sơn thì thủ sơn! Cháu đồng ý!
Long Khuê nhịn không được cười lên, quay đầu nhìn địa phương mình sinh hoạt mấy chục năm, lại trở nên vô cùng lạ lẫm, trong lòng tràn đầy thổn thức,