Chương 2399
Tiểu Vũ và một tên tướng sĩ khác hai mặt nhìn nhau, thấp giọng nói:
- Ừm... Đúng! Long Á tiểu thư, cô sao vậy?
Còn không đợi bọn hắn nói xong, Long Á đã trở lại giường của mình, thẫn thờ mà nhìn chằm chằm vào mặt đất, từng giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
- Gia gia, hóa ra ông đi xa nhà là đi giết Tô Dật đi sao?
Trong lòng Long Á không ngừng lặp lại một câu nói như vậy, tròng mắt ngập ước lập tức đỏ bừng, cầm tấm đệm vào trong lòng bàn tay, quăng lên bầu trời, các mảnh vụn lập tức bay ra!
Bông trắng chậm rãi bay xuống, trong nháy mắt sắc mặt Long Á trở nên lạnh lẽo, nàng đứng dậy, đi ra bên ngoài.
- Tiểu Vũ, mở cửa!
- Cái này...
Tiểu Vũ có chút khó khăn, nhưng nhìn sắc mặt Long Á tựa như La Sát, khí tức khiếp người mang theo vô số sóng khí đánh ra, thì nhất thời run lên, nuốt nước bọt một cái.
- Ta nói mở cửa! Gia gia của ta trở về! Các ngươi còn muốn nhốt ta bao lâu!
- Mở cửa, mở cửa!
Bỗng nhiên Tiểu Vũ hồn phi phách tán, mặt bị dọa trắng, khóe miệng co giật, nhanh chóng mở cửa ra.
- Ầm ầm!
Bỗng nhiên khí tức Kim Long và công kích linh hồn kinh khủng càn quét ra, Long Á phóng xuất toàn bộ sự tức giận và oán khí trong lòng, kim mang phô thiên cái địa càn quét không gian, trong nháy mắt Long Á đi lên phía trên boong tàu.
Tất cả đều tới quá đột ngột, lúc này bầu trời bát ngát trên boong tàu đông nghìn nghịt, mọi người vui mừng hớn hở, tất cả đều hướng về phía bóng người trong vết nứt không gian kêu gào!
- Cung nghênh Long Thần trở về!
- Ngao rống!
Thời điểm tất cả mọi người khiếp sợ, thì bên trong khe hở có một đạo kim sắc long ảnh vô cùng to lớn càn quét thiên địa, không gian chấn động không ngừng!
Là Long Thần, sau lưng còn có mười mấy tên cường giả Long gia, trong mắt lộ vẻ ngạo nghễ, nhẹ nhàng nhìn qua đám thuộc hạ phía dưới, khí tức phun trào, không gian cũng biến sắc theo.
Trong lòng Long Á đã tin tưởng Tô Dật thật sự vẫn diệt, thất hồn lạc phách xông vào trong đám người, không ngừng đi lên boong tàu phía trước, ánh mắt ngưng động, nhìn chằm chằm vào Long Thần, mắt nguyệt trong vắt.
Lúc này, Long Thương đã có thể đứng dậy, chắp tay mà đứng, khuôn mặt âm hàn cũng mang theo vẻ không cam lòng, nhìn thấy Long Á, liền nhẹ giọng nói:
- Tại sao nàng không đi cùng?
Sự chế giễu cùng khinh thường này, khiến tâm tình Long Á bộc phát trong nháy mắt, Long Á cũng không biết, tại sao trước kia mình nhịn được dạng người này.
- Không phải ngươi cũng không đi sao? Nhưng hôm nay đứng ở trên này cũng có phần của ngươi!
Khóe mắt Long Á lóe lên hàn ý, không quay đầu lại nhìn Long Thương, mà quay người rời đi, gợn sóng kim sắc đảo qua khuôn mặt Long Thương, không mang theo một tia lưu luyến!
- Ba!
Long Thương vô ý thức bắt cánh tay Long Á lại, giữa đám người, giọng nói Long Thương gần như biến thành tiếng gầm nhẹ, sát cơ trút xuống, nói:
- Đúng, ta không có tham gia! Nhưng người kia cũng đã chết rồi! Chỉ sợ ngươi xông tới, cũng không phải là tới thăm ông ngươi đi!
- Ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu!
Long Á muốn hất tay Long Thương ra, mắt đẹp nhíu lại, lộ ra vẻ khinh thường.
Hình như lúc này Long Thương lại tìm được sự tự tôn mà ngày đó bị Tô Dật giẫm dưới chân, ánh mắt rung động, nghiêm nghị âm tàn nói:
- Đừng cho là ta không biết, Long Khuê giữ ngươi lại Thiên Cung, vì sợ ngươi đi mật báo, đúng không?
- Ngươi buông ra! Ngươi buông ra cho ta!
Lông mày Long Á hạ xuống, khuôn mặt mảnh mai hiện lên một tia thống khổ, Long Thương dùng lực khiến cánh tay như ngó sen của Long Á hơi rung nhẹ.
Bỗng dưng, Long Thương kéo Long Á sang một bên khác, ghé sát khuôn mặt lại, ánh mắt tụ lại, lộ ra vẻ khinh thường cùng oán hận, nói:
- Ngươi cùng lắm cũng chỉ là một trong những thị nữ của ta, nhưng ngươi nhất định phải là của ta! Cũng may Tô Dật chết rồi, nếu như còn sống, ta cũng sẽ để hắn sống không bằng chết! Ngươi nhớ kỹ cho ta, ở trước mặt ta, ngươi không có tư cách lựa chọn!
Long Á quan sát khuôn mặt Long Thương, ngược lại cười một cái, trong nháy mắt lông mày giãn ra, không hề sợ hãi nói:
- Ngươi mà so với hắn, ngay cả xách giày cũng không xứng, ta biết tại sao ngươi bị hắn đánh thành dạng này! Bởi vì ngươi chính là một tên rác rưởi!
- Buông ra!
Chỗ sâu trong mắt Long Á bắn ra một tia lãnh ý, khí tức Nguyên Tông cảnh lục trọng lập tức bắn ra, năng lượng kinh khủng trong thân thể bạo phát, trong nháy mắt ép Long Thương bắn ra!
Long Thương chao đảo trong đám người, thân thể vô ý thức rút lui về sau mấy bước, lúc này, Long Á đã đi thẳng về phía trước, lúc nàng xoay đầu lại, trong con ngươi trong suốt tràn ngập vẻ khinh thường.
- Tô Dật, vì cái gì ngươi chết rồi còn âm hồn không tan! Ta muốn hủy tất cả những thứ của ngươi ở Thiên Man!
Long Thương rống giận, hắn vốn là Thiên Cung đệ nhất nhân, nhưng luôn sống ở dưới bóng tối của phụ thân Long Quảng, bây giờ một tên Tô Dật, lại mang tự tôn của hắn ở trong đám người cùng thế hệ chà đạp dưới lòng bàn chân.
Rõ ràng là hai người cùng trọng thương, Tô Dật càng bị nổ đến không biết tung tích, hết lần này tới lần khác hắn lại dưỡng thương lâu như vậy, còn Tô Dật thì giống như một người không xảy ra chuyện gì, ngược lại nhấc lên sóng gió càng lớn ở Thiên Man!
Không cam lòng, bất bình, ngay cả người con gái của mình, cũng bị Tô Dật chinh phục, đối với Tô Dật, Long Thương hận đến tận xương tủy.
Long Thương và Long Á dây dưa bị Long Khuê trên hư không nhìn hết vào mắt, Long Khuê thấy Long Á đi xa, liền xin Long Quảng về nghỉ, rồi vội vàng vượt qua, đuổi theo Long Á.
Long Quảng hơi khép mắt, quanh thân lập tức có một cỗ năng lượng kinh khủng trào ra, mang theo tia sáng chói mắt như là thiên thạch rơi xuống, trở lại bên trong Long Thần điện, chú ý tới bóng lưng Long Khuê đi xa, trong mắt Long Quảng lóe ra một vòng sóng ngầm.
Thiên Cung vô cùng rộng lớn, so với Vạn Đạo Kiếm Minh, Lôi Viêm Thánh Điện không hề kém chút nào, xuyên qua một mảnh rừng cây kim sắc to lớn, Long Á ngồi ở rìa boong tàu, nhìn mây bay bên dưới, trong mắt không khỏi tràn đầy nước mắt.
- Đang trách ông không nói cho cháu sao?
Tiếng Long Khuê từ phía sau truyền đến, Long Á lập tức lau nước mắt đi, ổn định lại tâm tình kích động trong lòng.
- Hắn thật sự chết rồi sao?
Mắt Long Á đỏ bừng, giọng nói có chút nức nở.
Qua nửa ngày, Long Khuê cũng không có trả lời, mà chỉ nói cho Long Á biết, Tô Dật bị nhốt ở sâu trong lòng đất, cho dù còn sống, cũng không ra được.
Nghe vậy, Long Á càng thêm ngơ ngác, đôi mắt đẹp nhắm lại, không biết nên nói gì, lập tức nói:
- Ông, cháu không trách ông, cháu và hắn vốn không cùng lập trường! sớm muộn gì thì ngày này cũng sẽ đến, chỉ là lúc nó đến, tim Á nhi vẫn rất đau.
Long Khuê cũng ngồi ở trên boong tàu với Long Á, gió thổi qua gò má hai người, khuôn mặt Long Khuê hiền lành, nhẹ nhàng nói:
- Á nhi, cha mẹ cháu chết sớm, là ta một tay nuôi cháu lớn, một số thời điểm không chăm sóc được cháu. Ta vốn cho rằng cháu sẽ nghĩ không thông chuyện này, nhưng cháu có thể nói như vậy, thì ông yên tâm rồi!
- Ông...
Nghe Long Khuê nói xong, Long Á càng thêm đau khổ, Long Khuê nói:
- Nói đến tiểu tử này còn từng cứu mạng của ta, xem ra chỉ có kiếp sau mới có thể trả lại!