Chương 2409
Hồng Nhạn huynh, Vô Tình đến chậm!
Bên trong khe nứt không gian, một khí Man Hoang hung hãn không gì sánh được lao nhanh ra.
Cẩn thận nhìn lại, Tây Vô Tình với hai mắt đỏ ngầi, đứng ở trên vết nứt, mắt khẽ ngước lên với khí bá đạo cuồng ngạo trút xuống vạn dặm!
- Ầm ầm!
Ngay sau đó liền có tiếng yêu thú rít gào khủng khiếp khiến cho có sinh linh chấn động.
Trong nháy mắt, Phục Yêu Môn lại giống như toả sáng sức sống, yêu khí phủ kín trời đất tự dưng trở nên nồng đậm sôi trào!
Đó là trên trăm con Man Yêu thú! Còn có vô số võ giả như hổ đói rình mồi. Ánh mắt các Thú hoàng nghiêm nghị nhìn về phía tất cả mọi người ở đó!
- Vô Tình huynh!
Đôi mắt già nua của Xích Phi Hồng tuổn ra nước mắt vui mừng, trong lòng cảm giác ấm áp, hét lớn như bị thần kinh!
- Là viện quân! Chúng ta được cứu rồi! Ông trời ơi!
- Là Tô tông chủ phái tới sao? Nhiều võ giả, yêu thú như vậy!
- Chúng ta được cứu rồi! Chúng ta được cứu rồi!
Tiếng gầm cuồng bạo vang lên từ trong cổ họng của mỗi người trong quân đoàn, từng ánh mắt vui mừng nhìn về phía chân trời.
Ở đó đông nghịt giống như thần binh trên trời hạ phàm!
Trong nháy mắt, Tây Vô Tình đến giống như hút mỗi người Phục Yêu Môn đang rơi vào đường cùng ra khỏi hoang mạc.
Niềm vui tới bất ngờ, những tiếng hét bạo động, điên cuồng vang lên, những cảm giác phấn chấn không ngừng hiện ra trên mặt mỗi người. Bọn họ xiết chặt hai tay, ngửa mặt lên trời hét dài, đám người vốn đã quyết tâm liều chết lại lấy lại tinh thần!
Ú chí chiến đấu xông thẳng lên trời, mấy trăm vạn ánh mắt dâng trào sự hưng phấn, tiếng hét cuốn ra nghiền nát trời đất!
- Tông chủ, chúng ta được cứu rồi!
Nhìn cục diện nhanh chóng được lật ngược, Xích Cửu Chân đột nhiên cảm thấy hạnh phúc muốn ngất đi, nước mắt lưng tròng, nặng nề gật đầu!
Lập tức, Tây Vô Tình giẫm mạnh chân, dẫn đầu mấy trăm vạn quân đoàn giống như hùng sư nhảy ra khỏi vết nứt, chiếm giữ trên không trung!
Hư không Hồng Hoang, trời đất u ám.
Tất cả mọi người biết, đây là niềm vui bất ngờ tìm được đường sống trong cõi chết!
Các yêu thú cực lớn nhe nanh múa vuốt, căn bản có vô số các võ giả che kín không trung!
Mấy trăm vạn khí tức hùng hồn này đồng thời đứng đó, ánh mắt chấn động, tất cả mọi người nghiêm nghị nhìn thiên địa.
- Sao có thể như vậy được... Tại sao có thể như vậy được!
Các cường giả Long gia híp mắt lại, nhìn mấy trăm vạn bóng dáng mạnh mẽ kia, trong lòng chợt lạnh, mặt cắt không còn giọt máu.
- Làm thế nào đây? Lại có người đến Phục Yêu Môn!
- Còn có thể làm sao nữa, chạy thôi! Chẳng lẽ muốn chịu chết với người của Long gia sao!
- Chúng ta chỉ tạm thời tới đây thôi, còn đứng xem náo nhiệt gì nữa! Chạy đi!
Lúc này, trên trăm vạn Ác Tán Tu đã chấn động tâm thần, làm gì còn chút ý chí chiến đấu nào, tất cả đều nuốt nước bọt, không dám lại chiến đấu tiếp nữa!
- Vô liêm sỉ, tất cả trở lại cho ta!
Thủ lĩnh Long gia cũng mất đi vẻ lạnh lùng trước đó, bây giờ người của Phục Yêu Môn cộng thêm viện binh có khoảng bảy tám trăm vạn người.
Các tán tu vừa đi, dựa vào Long Binh có thể so với chiến lực mấy chục vạn người, có thể có tác dụng gì!
Lập tức, Long Bí Quân giống như bộ máy bắt đầu bối rối, lúc này trên không trung có một giọng nói thản nhiên vang lên, đó chính là giọng nói Tây Vô Tình.
- Các huynh đệ, gặp người của Long gia thì phải làm thế nào?
Tây Vô Tình giống như thiên thần nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, vừa nhìn thấy Long gia, toàn thân có sát ý tăng vọt.
- Giết!
- Gặp người của Long gia muốn chạy trốn, phải làm thế nào?
- Bắt trở lại, giết!
- Gặp những kẻ vô liêm sỉ giúp đỡ Long gia n, u mê không chịu tỉnh ngộ, thì làm thế nào!
- Tất cả đều giết!
Nhiệt tình của Phục Yêu Môn tăng vọt, ngửa mặt lên trời hét lớn theo tất cả người của Hỗn Loạn Vực gấp rút tới tiếp viện.
Phục Yêu Môn đã trở lại trong tay của tất cả mọi người, đây là sân nhà của bọn họ!
Tiếng gầm giống như tiếng núi lửa phun trào vang vọng trong không trung, từng đợt sóng ánh sáng xông ra thiên địa và hội tụ vào một chỗ, đủ để lật trời đổi sao!
- Ầm ầm!
Lúc này, những tán tu chuẩn bị trốn chạy đã hồn bay phách lạc, bị người của bốn quân đoàn lớn vây chật như nêm cối!
Đội quân thép của Long gia vừa rồi còn không ai bì nổi đã không còn bước chân thống nhất, ánh mắt chấn động, trên gương mặt tràn ngập sự sợ hãi, thống lĩnh run giọng nói:
- Tây Vô Tình, các ngươi dám giết ta sao?
Tây Vô Tình cười lạnh một tiếng, bên trong thiên địa rộng lớn, mấy trăm âm thanh giống như một cơn lốc lập tức dập tắt khí thế của Long gia. Tây Vô Tình vung tay lên.
- Vậy mở to mắt chó của ngươi nhìn xem ta có dám hay không! Người của Long gia, không chừa một tên! Giết hết!
- Ngươi!
Thủ lĩnh gầm lên phẫn nộ.
Khi có mấy trăm vạn người xông về phía ngươi, cho dù ngươi là cường giả tuyệt đỉnh cũng sẽ khiếp sợ đến mức tâm cảnh run rẩy!
Rất nhanh, dưới ánh mắt chăm chú của Tây Vô Tình, trong cổ họng đại quân giống như thôn tính tiêu diệt nhật nguyệt gào thét, tia sáng chói mắt tràn ngập ra, bao phủ mặt đất, tận tình hưởng thụ niềm vui được tàn sát!
Đối với Long gia và các Ác Tán Tu, không ai sẽ nương tay!
- Ầm ầm!
Chỉ một thoáng, trời đất khẽ rung lên, ngàn vạn bóng người chấn động ra, ánh sáng sặc sỡ lập tức che phủ tất cả hư không!
Năng lượng thiên địa giống như mãnh thú hồng hoang cắt nuốt sạch tất cả mọi người.
- Giết sạch người của Long gia!
- Ầm ầm!
Trên bầu trời bỗng nhiên sấm sét nổ vang.
Trời đất lập tức dao động, sấm chớp rền vang, trong không trung ảm đạm tối đen dường như lập tức hóa thành thiên địa hỗn độn của Phục Yêu Môn!
Tất cả đều hóa thành hư vô, không gian bị nghiền nát, người Long gia và các tán tu nhanh chóng tiêu tan trên không trung, không còn xuất hiện nữa!
- Hôm nay chính là ngày Bá Vương Tông tuyên chiến với Long gia! Tô Dật xuất thế, thiên hạ được thống nhất!
Nghe Tây Vô Tình nói, ánh mắt các đệ tử ở đây loé lên tinh quang, kích động không thôi, trong tay giơ lên cao phát ra ánh sáng chớp hiện chói mắt!
- Ầm ầm!
Sau đó, bên trong Phục Yêu Môn không ngừng có tiếng nổ lớn lan tràn.
Động tĩnh khủng khiếp làm rất nhiều sinh linh chấn động, lúc này mới bình tĩnh trở lại.
Ở một nơi trong hư không, Tây Vô Tình và Vô Thường Tiên Tử đang trị thương cho Xích Phi Hồng và Xích Đông Tuyệt.
Bởi vì quanh năm ở trong trong chuông cổ Hỗn Nguyên của Tô Dật, thực lực máu thịt và linh hồn Xích Phi Hồng đều vượt xa Xích Đông Tuyệt.
Sau khi linh dịch vào cơ thể, năng lượng tràn đầy hóa thành bản nguyên sinh mạng bảo vệ tâm mạch, Xích Phi Hồng rất nhanh đã mở ra hai mắt vẩn đục.
- Con người ngươi trở nên dũng mãnh như thế từ lúc nào vậy!
Tây Vô Tình lắc đầu cười gượng, khóe miệng lại lộ vẻ rất tự hào.
Khóe miệng Xích Phi Hồng run rẩy, suy yếu nhìn lướt qua khoảng không xung quanh, khi phát hiện tất cả đều đã giải quyết xong, ánh mắt chấn động, kích động không thôi.
- Ở lâu với tiểu tử kia, con người cũng dễ bị kích động!
Xích Phi Hồng yếu ớt nói.
- Chờ tiểu tử thối đi ra, ta nhất định kéo hắn đến trước mặt ngươi, bảo hắn cho ngươi quà nhận lỗi! Ai nói Phục Yêu Môn đều là người hèn mọn chứ!
Vô Thường Tiên Tử yếu ớt nói.
Lần này Phục Yêu Môn hoàn toàn thay đổi ấn tượng của tất cả mọi người, cái này cũng biểu thị bố cục của Thiên Man Đại Lục đang biến hóa.
- Tiểu tử thối, hắn không có chuyện gì chứ?
Xích Phi Hồng nghe tới tên của Tô Dật liền gian nan đứng lên, nhìn về phía đám người.
Lập tức, Tây Vô Tình nói ra tin tức của Vạn Đạo Kiếm Minh mang đến cho Xích Phi Hồng biết, mọi người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm.
Tình thế hiện tại đã đến mức rất nghiêm trọng, ánh mắt Xích Phi Hồng nhìn về phía xa, khẽ nói:
- Không biết Ngự Thiên Cung lúc này thế nào!
- Đúng vậy, nơi đó mới là một trận đánh ác liệt nhất!
Ánh mắt Tây Vô Tình híp lại, ý chí chiến đấu đột nhiên tăng mạnh.