← Quay lại trang sách

Chương 2410

Vô Lượng Xuyên, mưa lạnh trên sông, khói bếp nhà người ta.

Dãy núi trước kia có linh khí nồng đậm nhất, bây giờ không ngừng nổ mạnh, trời đất biến đổi.

Hoàn toàn là liều chết bảo vệ, hoàn toàn là là ánh sáng màu vàng xông lên tận trời, mặt trời lặn về phía tây, núi non như biển trên Vô Lượng Xuyên vẫn đầy sát khí tối tăm.

Ánh chiều như máu chiếu sáng cả khe núi, thung lũng, Vô Lượng Xuyên giống như Tiên cảnh lập tức phủ thêm một lớp áo màu đỏ như máu.

Lúc này linh cầm đã chạy tứ tán từ lâu, các sơn dân trên Vô Lượng Xuyên rời khỏi mảnh đất thị phi này từ mấy ngày trước.

Trên Vô Lượng Xuyên, từng cột sóng công kích năng lượng lớn như cột đình đang điên cuồng bắn ra, không ai nhớ nổi người của Vô Lượng Môn đã chống đỡ được mấy ngày.

Nửa tháng trước, trên bầu trời có một năng lượng lớn cắt ngang qua không gian, năng lượng linh hồn hung hãn bao quanh Vô Lượng Xuyên từng tầng từng lớp, là người của Ngự Thiên Cung tới cứu viện.

Chỉ nửa tháng, long ảnh màu vàng lại xoay quanh trên không trung, những tiếng nổ liên tục vang lên, từng ánh sáng màu vàng sắc bén phá tan vòng năng lượng vây quanh.

Ngự Thiên Cung và Vô Lượng Môn đều đã đến tình cảnh sơn cùng thủy tận.

Lúc này, Hàn Vũ Long dẫn đầu Vô Lượng Môn người đứng ở trên Vô Lượng Xuyên với toàn thân đẫm máu, vết thương đầy người, khó nhọc nhìn vô số quân đoàn Kim Long trên đỉnh núi phía xa.

Đây là đội quân chủ lực lần này của Long gia, làm trận địa tuyến đầu của Ngự Thiên Cung, Vô Lượng Môn chịu trách nhiệm bảo vệ Ngự Thiên Cung.

Một khi Vô Lượng Môn thất thủ, Ngự Thiên Cung lại nguy hiểm trong sớm tối.

Sau Hàn Vũ Long, ngoại trừ Cổ Nhạc trưởng lão không ở đây, một đám trưởng lão chư hầu đều đã từ ngàn dặm xa xôi vội vàng trở về bảo vệ Vô Lượng Môn, lúc này tất cả đều tập trung sau lưng Hàn Vũ Long.

Nhìn cơ thể Long Phá Sơn run rẩy không ngừng, xem ra cũng bị thương không nhẹ. Càng không cần nói nhiều tới đám người Lạc Vô Nhai, Nhiếp Song Tuyệt, người nào người nấy đều bị thương nặng.

- Vũ Long, lại kéo dài thêm một trận, mấy vị thái thượng trưởng lão Ngự Thiên Cung đang chuẩn bị đại trận bảo vệ núi Ngự Thiên Cung. Chờ bọn họ đến chúng ta lại có thể lại kéo dài thêm thời gian!

Long Phá Sơn nhíu mày, không còn hỏa khí trùng thiên trước kia đó nữa, cổ họng nghẹn ngào, dường như nói thêm một câu cũng là áp lực cực lớn cho năng lượng linh hồn.

Khóe miệng cười lạnh, bước chân lảo đảo. Lại trải qua một buổi tối ác chiến, đại trận Vô Lượng Sơn Xuyên cũng sắp không chịu nổi.

- Phụ thân, nếu không ngươi về nghỉ một lát, ở đây có ta chống đỡ rồi!

Mắt Hàn Vũ Nhu nghiêm trọng, lông mày tuyệt đẹp nhíu lại, nhiều ngày chống đỡ, cho dù là tuổi như nàng cũng không chịu nổi, gương mặt trắng bệch, đưa mắt nhìn ánh sáng màu vàng phía xa nhanh chóng di chuyển về.

Hàn Vũ Long lắc đầu, Vô Lượng Môn đang trong nguy cơ lớn nhất suốt vạn năm qua, mình làm sao có thể mặc kệ hỏa tuyến phía dưới.

Lưng hùm vai gấu lại phát ra một tiếng ầm ầm nổ vang, trong miệng Hàn Vũ Long gầm khẽ một tiếng, bất chợt một tiếng Kim Long kêu to truyền khắp sông núi, giống như thị uy.

- Ngao!

Trên trăm vạn ánh mắt đồng thời nhìn chăm chú vào trên thân Hàn Vũ Long, theo khí tức thê lương cổ xưa, Kim Long bắn thẳng đến trời cao, một khí thế dồi dào khiến thiên địa cũng phải run rẩy!

- Ầm!

Dưới ánh sáng màu vàng tràn ngập sắp bầu trời, trong núi sâu màu xanh tối tăm lại có từng tia sáng màu vàng dần dần sáng lên.

Trên dãy núi, một bóng dáng lảo đảo lao ra, Lăng Phong có phần tập tễnh đứng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Vô Lượng Sơn Xuyên.

- Hàn Vũ Long, người khác thường nói, ngoài Long gia còn có một vị huyết mạch Kim Long lỗi lạc, không ngờ lại chính là ngươi!

Giọng nói tang thương chậm rãi vang vọng, nhất thời tất cả mọi người ở đó chấn động.

Mấy ngày qua, giọng nói này như ác mộng trong tim của mỗi người, đây là giọng nói nhân vật số ba của Long gia, Long Tuế Thiên.

- Phù!

Hàn Vũ Long nổi gân xanh, cho dù là ở ban đêm ánh mắt cũng sáng như sao, vừa nghe giọng nói này lại không khỏi hít sâu một hơi, nói với phía sau:

- Các vị cung chủ, sợ rằng Long Tuế Thiên muốn tiến hành một lần tấn công cuối cùng! Chúng ta tuyệt đối phải bảo vệ được!

Thật ra, Long Tuế Thiên cũng không phải tới ngay lúc đầu bao vây Vô Lượng Môn, mà qua nhiều ngày thế phòng thủ của Ngự Thiên Cung càng lúc càng mạnh, hắn mới cố ý chạy từ Phạm Long Thiên Cung tới.

Mấy ngày qua, Long Tuế Thiên vẫn lấy năng lượng linh hồn can thiệp vào tất cả phòng ngự, giọng điệu uy nghiêm đáng sợ giống như lưỡi đao cắt nhỏ hư không, xuyên qua tim của mỗi người, giảm lực chiến đấu cá nhân của mỗi người xuống đến mức thấp nhất.

Lúc này, Long Tuế Thiên lại một lần nữa nhắc tới Hàn Vũ Long, sợ rằng không đơn giản như vậy.

- Hàn Vũ Long, đều là huyết mạch của Kim Long, nếu ngươi mở ra sơn môn, ta có thể bảo vệ Vô Lượng Môn của ngươi được bình an!

Giọng nói Long Tuế Thiên vừa dứt, trên trăm vạn đôi mắt của tất cả mọi người ở đó cháy lên sự khát vọng tập trung ở trên thân Hàn Vũ Long, đã kiên trì đến mức này, trong lòng mọi người cũng mệt mỏi rã rời không chịu nổi.

Một lần đợt công kích bất kỳ đều rất có khả năng sẽ phá đổ Vô Lượng Môn!

Lại chống đỡ tiếp, lúc Long gia công phá sẽ không chỉ là cả Vô Lượng Môn bị diệt, ngay cả Ngự Thiên Cung cũng không chắc có thể giữ được!

- Môn chủ, hãy lấy đại cục làm trọng, cơ nghiệp của Vô Lượng Môn làm sao có thể bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!

- Long gia xưng bá Thiên Man, ai làm bá chủ Thiên Man lại có liên quan gì đến Vô Lượng Môn!

- Ta không muốn chết! Môn chủ! Ta không muốn bị người của Long gia giết chết!

Bàn luận ầm ĩ, đau khổ, lo lắng, sợ hãi các loại phức tạp biểu tình đều đau mất xuất hiện ở trên mặt của mỗi một người, càng nhiều cầu xin ánh mắt đều rơi vào Hàn Vũ Long trên thân.

Lập tức, ánh mắt tất cả trưởng lão chư hầu Ngự Thiên Cung uể oải, sắc mặt tái mét, đám người Lạc Vô Nhai nhìn về phía lão đại ca Long Phá Sơn.

Long Phá Sơn không ngừng thở hổn hển, bước chân cũng dần dần lui về phía sau, chỉ cần Hàn Vũ Long vừa nói được, tất cả đệ tử Ngự Thiên Cung ở đây lập tức lui lại, toàn lực bảo vệ tổng bộ Ngự Thiên Cung.

Vô Lượng Môn sẽ lựa chọn thế nào?

- Phụ thân!

Hàn Vũ Nhu nhếch môi, trợn mắt nhìn những người xung quanh muốn Hàn Vũ Long đầu hàng, cao giọng mắng:

- Ý chí võ đạo của các ngươi đâu? Vì sống tạm, lại đi làm chó của Long gia sao? Vô Lượng Môn bình thường giáo huấn các ngươi thế nào!

- Vũ Nhu!

Gương mặt Hàn Vũ Long tối lại, khóe miệng mím chặt, giọng điệu lập tức trở nên rất nghiêm túc, liếc nhìn về phía Hàn Vũ Nhu rồi lập tức đưa bàn tay khoác lên trên người Hàn Vũ Nhu.

- Phụ thân, lẽ nào ngươi cũng... chúng ta đã hứa với Tô Dật, phải bảo vệ được Ngự Thiên Cung!

Ánh mắt Hàn Vũ Nhu lập tức dại ra, chân tay có chút luống cuống nhìn Hàn Vũ Long và khẽ kêu lên.

Hàn Vũ Long bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt nhìn lướt qua khoảng không xung quanh, trong mắt đầy vẻ nghiền ngẫm, cao giọng nói:

- Vô Lượng Môn dựa ở các đệ tử lập trận mới chống đỡ đến bây giờ, Hàn Vũ Long ta có nề nếp này, đủ để cảm thấy an ủi lúc còn sống! Hôm nay Vô Lượng Môn khó khăn, vốn không nên để cho các ngươi phải chịu lấy! Là Hàn Vũ Long ta sai! Trong lòng Vũ Long rất áy náy!

- Phụ thân! Ngươi nói gì vậy?

Hàn Vũ Nhu cao tiếng hét lên.

- Quả nhiên là thế! Vô Nhai chuẩn bị sẵn sàng!

Trong đôi mắt trống rỗng của Long Phá Sơn thoáng lạnh, lập tức híp mắt lại, ra hiệu cho chư hầu trưởng lão lập tức bố trí pháp trận truyền tống.