Chương 2414
Lại giống như một mình múa dưới sự cuồng hoan, tịch mịch, bất lực, bàng hoàng như vậy!
- Bình định Vô Lượng Môn, đánh lên Ngự Thiên Cung!
Long Tuế Thiên vẫn đưa ra mệnh lệnh cuối cùng, long uy màu vàng cuốn ra dưới bước chân trùng trùng điệp điệp của đội quân!
Chỉ là trong mắt người của Vô Lượng Môn nhìn thấy không phải là gió nổi mây phun, bọn họ chỉ nhìn thấy mây nhạt thảnh thơi.
Không có sơn hà rung chuyển, cũng không có mây đen cuồn cuộn, người của Vô Lượng Môn đều nhắm hai mắt lại, dũng cảm nói ra câu kia:
- Dù chết cũng quang vinh!
- Nhiều năm sau, Thiên Man có nhớ tới chúng ta?
Hàn Vũ Long hít sâu một hơi, nhìn ánh sáng màu vàng che phủ bầu trời trước mặt.
Gió bão cuốn ra, ánh sáng màu vàng đột ngột phát ra, màn đêm giống như không trung thời Hồng Hoang với uy thế cực lớn!
Vào lúc này, khí tức cổ xưa của Vô Lượng Sơn Xuyên hùng hồn đến cực hạn, đội quân xuất phát, ánh sáng Kim Long trở nên rất hung bạo mạnh mẽ!
Mặt đất run rẩy, ngôi sao chuyển rời, mấy chục vạn ánh mắt đều dao động.
Không có chuyện gì khiến cho mọi người ở đây suy sụp tinh thần hơn tận mắt chứng kiến Long gia giẫm đạp nên sơn môn Vô Lượng Xuyên.
- Mọi người bao giờ cũng dễ lãng quên, Vô Lượng Môn cũng có thể sẽ như vậy. Thiên Man bao giờ cũng tôn sùng cường giả chí tôn! Hôm nay, lão phu nhìn thấy sự anh dũng của các ngươi, đã đủ rồi!
Giọng nói Long Tuế Thiên chậm rãi vang vọng trong ánh sáng màu vàng, khí tức kinh người lan tràn ra, lập tức làm cho trong lòng những người ở đây càng thêm giá lạnh.
Người chết xương trắng, đất vàng bay khắp trời.
Mọi người ở đây cũng sẽ tiêu tan vậy, trong lồng ngực anh dũng nghênh đón cái chết huy hoàng.
Cứ chết đi như vậy, tiếp nhận cái chết chắc chắn tới! Tất cả mọi người dường như đều nghĩ vậy.
Mà lúc này, một giọng nói nặng nề vang lên trên không trung, giống như liên kết với trời đất.
Long Phá Sơn ngẩng đầu lên, giống như một lão già cho tới bây giờ vẫn không chịu thua, nhìn ánh sáng màu vàng trên trời cao, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, cao giọng nói.
- Không sai! Con người sẽ quên nhưng đạo nghĩa trường tồn! Có vài thứ cũng không phải chỉ dựa vào vũ lực là có khả năng duy trì! Ba mươi năm bờ đông ba mươi năm bờ tây, Long Tuế Thiên ngươi cũng là người bước nửa chân xuống đất vàng, hi vọng ngươi chuyển những lời này lại cho Long Quảng!
- Chết, chúng ta không sợ! Chỉ vì bảo vệ chính nghĩa trong lòng! Ở trên thế giới người người thích sinh tồn này, người yếu cũng đang liều mạng sống sót!
Lạc Vô Nhai nhìn Long Phá Sơn, cũng đứng dậy.
Vào lúc này, đại quân Long Bí giống như thủy triều mang theo ánh sáng hăng hái lao đến giống như thiên binh, ánh mắt sáng ngời, hiện lên ánh sáng rực rỡ, hoàn toàn không có chút khiếp sợ nào!
Bỗng nhiên, rất nhiều người của Vô Lượng Môn chính mắt thấy quân đội đáng sợ nhất trong trời đất này, nhiệt huyết trong lòng lại dường như một lần nữa được thiêu đốt.
Bọn họ ngẩng cao đầu, hoàn toàn không khiếp sợ, chết không sợ, trời đất đổ nát lại có sợ gì!
Tới đi! Vì chính nghĩa trong lòng, vì Thiên Man đứng trong trời đất, thay thế đạo đoạt lại một chính đạo trong sáng!
Cho dù nhìn thấy mà giật mình, kinh hãi run sợ, nhưng vì đại đạo trong lòng, ta cũng hăng hái!
- Vù vù!
Tất cả đám người của Vô Lượng Môn nhìn thấy cái chết lại đứng lên theo, mỗi người đều lộ ra ánh mắt kiên nghị.
Lúc này, bọn họ không phải đang chờ đợi cái chết, mà dùng một phong thái của người thượng vị đi ôm lấy cái chết!
- Ha ha, các ngươi thật đúng là một đám người thú vị, nếu không phải có thân phận tam trưởng lão của Long gia, ta rất bằng lòng kết giao bằng hữu với các ngươi!
Nhìn đám người Hàn Vũ Long, Long Phá Sơn lại một lần nữa thiêu đốt ý chí liều chết của đám người này, ý chí chiến đấu một lần nữa cuồn cuộn ngưng tụ trên khoảng không, lại tạo ra một thực lực không nhỏ, tiếng cười khàn khàn của Long Tuế Thiên truyền khắp trời đất.
- Ầm ầm ầm!
Trong lúc nói chuyện, Long Bí Quân đã đến cách đó một trăm dặm, trong mắt tất cả người của Vô Lượng Môn ngoại trừ màu vàng, đã nhìn không thấy bất kỳ màu sắc nào nữa.
Ánh mắt chớp động, đám người Hàn Vũ Long và Long Phá Sơn cười.
- Vũ Long, ta có thể trả lời câu nói vừa rồi cửa ngươi! Lão phu sống một đời, kết quả vẫn có thể gặp cục diện như vậy, một đời sống đủ rồi! Thiên Man sẽ không quên chúng ta, bởi vì thứ Thiên Man không thiếu nhất chính là người có nhiệt huyết khó lạnh!
Long Phá Sơn thản nhiên nói.
- A!
- Nhiệt huyết khó lạnh!
Những lời này của Long Phá Sơn lập tức thắp sáng đôi mắt của tất cả mọi người, thế gian có nhiều con kiến hôi tới mức nào, nhưng vẫn có can đảm và quyền đốt lên nhiệt huyết khó lạnh!
Cái chết sắp tới, nhưng với phong thái của người giành chiến thắng làm cho nó nằm rạp đi về phía trước!
Bỗng nhiên, mấy chục vạn người của Vô Lượng Môn đầy những vết thương đồng thời hét lớn, bước chân trầm xuống, gương mặt nghiêm túc!
Tất cả mọi người có mặt ở đó điều động ánh sáng nguyên khí đến cực hạn, ánh sáng màu vàng của cái chết đã chiếu sáng trời đất nhưng bọn họ lại có thể mỉm cười đối mặt!
Đối mặt với cường giả, tuyệt đối không khuất phục, chỗ ở thế yếu lại càng không sợ!
- Đến đây đi! Sử dụng máu tươi cuồng nhiệt làm cho Thiên Man ghi nhớ thời khắc này!
Hàn Vũ Long cắn chặt hàm răng, ý chí chiến đấu nóng bỏng lại một lần nữa tập trung ở trong lồng ngực.
Đây là bước tường sinh mạng phòng ngự kiên cường, cũng nhất định sẽ trở thành lực tấn công mạnh nhất! Tấn công về phía trong lòng mỗi một Long gia đang tham vọng bừng bừng!
- Vù vù!
Mấy chục vạn đường ánh sáng nóng cháy đồng thời lóe sáng trong khoảng không, mấy chục vạn người đồng thời ưỡn ngực, đều cười nhạt đối mặt với Kim Long rực rỡ như ánh sao!
Chết, mời ngươi bò đến dưới chân ta!
- Ầm ầm!
- Giết!
Các Long Bí Quân với sắc mặt không đổi hình như cũng bị khí thế của người Vô Lượng Môn chấn áp, ánh mắt nghiêm trọng, hành động cũng có chút không thống nhất.
- Giết!
Ở trong một tiếng gầm thét phẫn nộ, trên trời cao, mấy chục vạn Long Bí Quân vung tay, bắn ra ánh sáng màu vàng về phía người của Vô Lượng Môn.
Đêm dài lắm mộng, bọn họ phải hoàn toàn phá hủy tinh hỏa đang như lửa cháy lan ra đồng cỏ!
- Kết thúc rồi! Thiên Man, gặp lại!
Ánh sáng màu vàng rơi vào trước mắt, bên tai đầy những tiếng không trung nổ vang.
Hàn Vũ Long thản nhiên cười khẽ một tiếng, trong đầu hình như nhớ lại lúc mình mới làm môn chủ Vô Lượng Môn.
Khi đó, mình với tư thế hào hùng, khí thế mạnh mẽ công bố muốn trở thành đệ nhất của Vân Châu.
Mà sau đó, Vô Lượng Môn ở trong tay hắn đã phát dương quang đại, từ trên Long thôn nhận được huyết mạch Kim Long quả thật mang đến rất nhiều lợi ích cho Vô Lượng Môn.
Giờ phút này, Hàn Vũ Long chìm đắm ở dưới khí tức của Kim Long, trong lòng lại đầy nhiệt huyết nóng bỏng!
Đều là huyết mạch Kim Long, Hàn Vũ Long vì chính nghĩa trong lòng lại không sợ cũng không khuất!
Cho dù ngã xuống, vẫn cười nhìn cửu thiên, không thẹn với lòng, không ngượng với Vô Lượng Sơn Xuyên!
- Ầm ầm!!
Tiếng sấm sét cực lớn, tiếng rồng ngâm cắn nuốt trời đất cùng áp lực mạnh mẽ từ trên cao giáng xuống, tất cả mọi người đang chờ đợi cảm giác bị cái chết vây quanh.
- Vù vù!
Một hơi thở qua đi, không gian lập tức run lên!
Ngoài dự đoán của tất cả mọi người, khi sấm sét cùng long ảnh rất lớn đến cách đỉnh đầu tất cả người của Vô Lượng Môn trăm thước lại giống như bị uy áp cực lớn đẩy ra, lập tức biến mất!
Ánh sáng màu vàng ảm đạm, trời đất ảm đạm!
Không gian chấn động, sấm sét cực lớn cùng ánh sáng vảy rồng lấp lánh trong thoáng chốc, trời đất Hồng Hoang lại trở nên yên tĩnh!
- Cái gì!
Trong núi rừng phía xa, nhìn biến hóa trong giây lát này, hai mắt Long Tuế Thiên lập tức mở ra, trong con ngươi tối tăm hơi co lại.