Chương 2419
Dưới Kiếm Sơn vẫn tối tăm.
- Ầm ầm!
Trong chuông cổ Hỗn Nguyên mờ ảo không ngừng tuôn ra tia lửa chói mắt, ảo ảnh trên không cầm theo thanh kiếm màu đỏ như máu tung bay, một bóng người màu xanh cao ráo chợt trái chợt phải, ở trong không gian tối đen với uy áp cực lớn tạo nên vẻ phong trầnvô tận.
Va chạm mạnh mẽ như vậy đã kéo dài ở trong không gian tối tăm rất lâu.
Mà Thôn Thôn, Thượng Quan Thiên Thần và Liễu Nhược Hi cũng ở trong Vạn Nhận Kiếm Sơn đang ngồi ngay ngắn ở trong chuông cổ Hỗn Nguyên, ánh mắt chớp hiện nhìn Tô Dật như vậy đã tròn một tháng.
Căn cứ vào nguyên khí trong cơ thể và máu lưu chuyển từng vòng, Liễu Nhược Hi biết đã qua một khoảng thời gian rất dài.
Một ngày này, Liễu Nhược Hi ngồi ở trên đài cao, tay chống má ngắm nhìn Tô Dật ở phía trước vẫn không ngừng tu luyện từ sáng sớm đến tối mịt, khẽ nói:
- Tô Dật... Ngươi không thể luyện tiếp nữa!
Liễu Nhược Hi biết, nếu cứ luyện như vậy nữa, nhất định sẽ tạo ra tổn thương không thể cứu vãn cho cơ thể và linh hồn Tô Dật.
Mà Thôn Thôn và Thượng Quan Thiên Thần lại không có cách nào với điều này, không cần phải nói, bọn họ cũng biết giờ phút này trong lòng Tô Dật đang sốt ruột tới mức nào.
Tô Dật ở trong lòng đất, thế giới Thiên Man bên ngoài nhất định đang vô cùng hỗn loạn, Long gia nhân cơ hội xuống tay với Hỗn Loạn Vực là chuyện trong tưởng tượng.
Liễu Nhược Hi hoảng hốt, Thôn Thôn và Thượng Quan Thiên Thần lại nhìn nhau cười gượng.
Hai người lắc đầu nhìn Tô Dật phía xa. Hai người bọn họ đều hiểu rõ hơn Liễu Nhược Hi về bí mật ẩn giấu ở trong lòng Tô Dật.
Lúc này, Tô Dật đứng ở ngoài chuông cổ, cơ thể rắn chắc vẫn luôn cảm nhận kiếm cương mãnh liệt trong lòng đất quét tới, kiếm phong vô cùng sắc bén thổi qua trên thân Tô Dật, có thể lập tức phát sinh rất nhiều vết thương thật nhỏ nhưng khủng khiếp.
Không ai có thể hiểu được, những vết thương nhỏ này so với nỗi đau trong lòng Tô Dật lại căn bản là không tính là gì cả.
Kiếm ảnh tiêu tan, Tô Dật quay đầu nhìn hai mặt trăng trắng sáng treo trên không trung của chuông cổ đang sáng lấp lánh giống như đang nhắc nhở vậy, trong lòng hắn bỗng nhiên chấn động.
- Vũ Mặc...
Tô Dật đâu khổ khẽ gọi một tiếng, sắc mặt đau xót.
Đã một tháng trôi qua, đau xót trong lòng Tô Dật vẫn không hề giảm bớt, thậm chí càng thêm đau khổ.
Suốt ngày ở trong bóng tối, sóng triều vô biên làm cho Tô Dật luôn chìm đắm ở trong đau xót vô tận.
Mỗi lần vừa nhìn thấy hai mặt trắng sáng cong cong kia, trái tim Tô Dật lại lập tức trở nên nghìn lở trăm lỗ.
Luyện kiếm luyện đến mệt mỏi, Tô Dật luôn cảm thấy tâm cảnh của mình đã khôi phục tốt, chỉ cần nhìn thấy hai mặt trăng thì sẽ bị ánh trắng ngà đâm thẳng vào vết thương trước mắt.
Không có cách nào, Tô Dật chỉ có thể vung Huyết Ma Sát Thần Kiếm lên, không ngừng vung vẩy, tu luyện, nhập thần, tê liệt cảm giác của chính mình.
Theo tu vi của bản thân mình tiến bước, trọng lượng của Huyết Ma Sát Thần Kiếm cũng đạt tới một mức kinh người, trọng lượng hơn một nghìn vạn cân, chỉ rơi xuống mặt đất cũng có thể phát ra uy năng mạnh mẽ tuyệt đối là rung trời động đất.
Trong bóng tối, Tô Dật lại vẫn vung vẩy như vậy, nếu không vung vẩy nổi thì đổi thành xoay, dù sao Tô Dật cũng không muốn để cho mình dừng lại.
Dừng lại, Tô Dật sẽ lập tức rơi vào trong ác mộng luân hồi vô hạn, từng nụ cười từng cái nhíu mày của Độc Cô Vũ Mặc, cho dù là một câu nói cũng có thể đánh nát tâm thần của Tô Dật.
Lúc này, Tô Dật dừng lại chống chuôi kiếm, hai mắt đỏ ngầu, mồ hôi tuôn ra như mưa. Trên đất bằng phẳng xung quanh đã đầy khe rãnh ngang dọc, hố sâu hố nông đập vào mắt.
- Ta luyện một tháng, vì sao vẫn không biết phải ra ngoài thế nào!
Hàm răng đều sắp cắn nát, mồ hôi xen lẫn nước mắt rơi ra, Tô Dật không ngừng lắc đầu, bất giác càng nắm chắc chuôi kiếm hơn.
Một tháng trôi qua, đủ khiến cho bất kỳ một thiên tài nào nghi ngờ thiên phú của mình.
- Đau quá!
Trong thân kiếm vang lên tiếng nói Bình Nhi với giọng điệu buồn bã giống như đưa đám, gào thét lên, hi vọng Tô Dật có thể đừng liều mạng như vậy.
Một tháng qua, Tô Dật không ngừng điên cuồng luyện kiếm cũng là một sự hành hạ đau khổ đối với Huyết Ma Sát Thần Kiếm.
Bình Nhi không được rảnh rỗi một giây phút nào, bị Tô Dật đánh từ lúc thức tới lúc ngủ, đang ngủ lại bị Tô Dật gọi dậy. Tô Dật sống cuộc sống thế nào, Bình Nhi lại sống cuộc như vậy.
Cho nên giữa Bình Nhi nhỏ và Bình Nhi áo đỏ cũng không có thời gian chuyển đổi qua lại, Bình Nhi với giọng điệu trẻ con nhỏ trề mồm ngồi ở trong kiếm, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm ma mũm mĩm đỏ bừng, Tô Dật điên cuồng luyện kiếm như vậy trái lại cũng rất có ích lợi cho Bình Nhi.
Nhìn Tô Dật vẫn không ngừng nghỉ, toàn thân Huyết Ma Sát Thần Kiếm nhộn nhạo trường văn huyền ảo màu đỏ như máu, lấp lánh trong không gian tối đen như mực. Bình Nhi nặng nề thở dài một hơi, cũng không nói nhiều.
Tuy tuổi tác còn nhỏ, nhưng do nối liền với linh thức của Tô Dật Bình Nhi làm sao có thể không biết suy nghĩ của hắn.
Theo ánh sáng của Huyết Ma Sát Thần Kiếm, Liễu Nhược Hi và Thôn Thôn, Thượng Quan Thiên Thần lặng lẽ đi tới phía sau Tô Dật.
Cách chuông cổ Hỗn Nguyên, Liễu Nhược Hi xúc động, nhìn Tô Dật, nói:
- Tô Dật, đừng luyện nữa, nghỉ ngơi một chút đi!
Thời gian này Tô Dật vẫn luôn chìm đắm ở trong trạng thái tu luyện, lại bỏ quên mất Liễu Nhược Hi, hắn quay đầu lại lập tức cười mỉm.
- Nhược Hi, ta không sao, ngươi đi nghỉ ngơi đi! Rất nhanh là có thể ra ngoài thôi! Tin tưởng ta đi!
Nói xong, trong mắt Tô Dật bắn ra một tia tinh quang, trên trán đầy mồ hôi chợt hiện lên ánh sáng rực rỡ kỳ lạ, hai tay Tô Dật nắm chặt chuôi kiếm, hai chân lại giẫm mạnh xuống dưới.
- Ầm!
Một quang tiễn bắn ra, bóng dáng Tô Dật mới xuất hiện ở trong không trung, khí tức giống như hủy diệt vậy va chạm mạnh vào trên không trung, không gian xuất hiện vô số vết nứt.
- Ôi!
Liễu Nhược Hi xoay người lại, nàng biết tính của Tô Dật nên cũng không khuyên nữa.
Nàng kéo Thôn Thôn và Thượng Quan Thiên Thần trở lại trên đài cao, Thôn Thôn nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Liễu Nhược Hi, càng không dám nói lời nào.
Thôn Thôn nuốt nước bọt, ưỡn cái bụng tròn đen của mình, ngượng ngùng nói:
- Đại tẩu, chủ nhân cũng chỉ nóng lòng muốn ra ngoài, đại tẩu cứ mặc hắn đi! Ở đây nếu có thể ra ngoài, cũng chỉ có dựa vào chủ nhân!
Liễu Nhược Hi liếc nhìn Thôn Thôn và Thượng Quan Thiên Thần, ánh mắt đảo qua, khẽ nói:
- Các ngươi nói thật đi, có phải Tô Dật giấu ta chuyện gì hay không?
- Oong.
Trong giây lát Thượng Quan Thiên Thần và Thôn Thôn cảm giác đầu óc cũng sắp nổ tung, lẽ nào Liễu Nhược Hi biết tin tức Độc Cô Vũ Mặc đã mất?
Lúc này, Tô Dật đã vạn tiễn xuyên tâm, hai người nghĩ cũng biết, tuyệt đối không thể để cho hắn ngột ngạt.
Hai người lập tức lắc đầu giống như trống bỏi, Liễu Nhược Hi đảo mắt. Nếu không phải Thôn Thôn quá đen, khuôn mặt nhỏ nhắn này sợ rằng đã sớm không giấu được bí mật.
Thượng Quan Thiên Thần lắc đầu xong lại quay người đi, nhìn về phía Tô Dật đang tu luyện, khóe miệng thoáng động, trong lòng luôn có một câu muốn nói nhưng cuối cùng vẫn thở dài một hơi.
- Thiên Thần thúc, ngươi và công công ta là huynh đệ, tất nhiên sẽ không giấu diếm ta. Ngươi biết Tô Dật rốt cuộc có chuyện gì đúng không?