← Quay lại trang sách

Chương 2426

Từng tiếng chim vang lên trên Táng Thiên Hàn Địa nhỏ hẹp, một hình vẽ thần điểu giống như cầu vồng xuất hiện ở giữa những cây tuyết khô, từng gợn sóng lưu chuyển, hiện lên màu xanh của băng tuyết giống hệt với Đoan Mộc Tiêu Mạn.

Ánh mắt chớp hiện, tinh thần Cổ Nhạc cung chủ lập tức phấn chấn, vòng xoáy dưới chân lan ra, lấy năng lượng linh hồn đuổi đi hơi lạnh trong huyết mạch, từng bước vào tiến vào trong.

- U u!

Lại là một tiếng chim hót, cây tuyết biến thành màu xanh da trời, từng mảnh băng nhỏ bao quanh hình vẽ thần điểu, cánh cửa truyền tống đóng lại, Cổ Nhạc cũng biến mất ở trong cây tuyết.

Sau khi biến mất, trong Ngự Thiên Cung cũng rơi vào một tình cảnh bận rộn.

Long gia vô cùng nóng lòng muốn đánh một trận.

Phục Yêu Môn, Hỗn Loạn Vực không ngừng thao luyện. Long Phá Sơn và các chư hầu trưởng lão hết ngày dài lại đêm thâu, không ngừng củng cố Trung Chấn đại trận.

Không ai biết được Long gia lại tới vào lúc nào, nhưng Đoan Mộc Tiêu Mạn xuất quan lại cho tất cả mọi người ở Ngự Thiên Cung ăn một viên thuốc an thần.

Bởi vậy, ở dưới tình huống bận rộn như vậy, tại sao Đoan Mộc Hùng Đồ lại tới Ngự Thiên Cung? Điều này có vẻ đặc biệt kỳ lạ.

Vào đêm, trời đất chìm trong bóng tối.

Trung Chấn Hậu Phong nhấp nhô, từng viền núi tối đen như mực liên miên chập chùng, một đường ánh sáng màu vàng cắt qua màn đêm, trực tiếp lao về phía Ngự Thiên Thần Điện.

Mưa đêm tí tách rơi xuống đất, bầu trời u ám lất phất bay, bóng dáng Đoan Mộc Hùng Đồ không ngờ xuất hiện ở trước thần điện không hề chậm trễ.

Bóng đêm tối tăm, Thần Điện giống như một con yêu thú khổng lồ chiếm giữ ở Trung Chấn Hậu Phong, ánh chớp màu trắng bạc đánh xuống, chiếu sáng toàn cảnh Ngự Thiên Thần Điện.

- Nhiều năm như vậy, Thần Điện cũng không có thay đổi!

Gương mặt Đoan Mộc Hùng Đồ căng thẳng, trong mắt xẹt qua một chút tâm tình phức tạp.

Dường như hắn đã tới Ngự Thiên Thần Điện từ rất sớm, đôi môi không biết bị nước mắt hay là nước mưa tưới ướt cong lên, bóng dáng Đoan Mộc Hùng Đồ ở trong mưa vô cùng cô quạnh.

Hắn dừng chân không tiến tới, qua hai canh giờ sau. Đoan Mộc Hùng Đồ lại thành một bức tượng điêu khắc ở trước Thần Điện.

- Ôi, bây giờ luyện thì luyện ra, nhưng ngay cả Đoan Mộc cung chủ cũng...

Trong thần điện, một giọng nói êm ái mang theo vẻ lo lắng truyền ra, bất chợt một giọng nam non nớt phát ra theo.

- Tỷ tỷ, chuyện khó nhất cũng đã được giải quyết, chúng ta chắc hẳn nên tin tưởng Tô Dật ca, tin tưởng Tiêu Mạn tỷ tỷ.

- Ha ha ha, xem A Sơ kia, bây giờ còn biết an ủi tỷ tỷ đấy.

Đoan Mộc Hùng Đồ nghe được chính là giọng nói của Hồng trưởng lão.

- Cốc cốc "

Nhía sau ba người, bóng dáng uy vũ đầy sinh lực giống như gió bão lao đến, ánh sáng màu xanh lục lập tức chiếu sáng nhuộm xanh cửa Ngự Thiên Thần Điện.

- Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, thật ra ta có vài suy nghĩ về vật kia, chúng ta nhanh trở về đi.

Mặc trưởng lão ho khan một tiếng, cuối cùng từ trong thần điện đi ra, vẻ mặt trở nên đặc biệt thâm trầm.

Xem ra lời cuối cùng Đoan Mộc Tiêu Mạn nói với Mặc trưởng lão vô cùng quan trọng.

Ở trong góc, Đoan Mộc Hùng Đồ thu lại khí tức đến mức tận cùng, mắt hơi híp lại, mà lời tiếp theo càng làm cho tâm thần Đoan Mộc Hùng Đồ chấn động hơn.

Hồng trưởng lão liên tục gật đầu, A Sơ và Lý Thi Nhiên đi ở phía trước, Hồng trưởng lão kéo Mặc trưởng lão, khẽ nói:

- Cung chủ đã nói gì với ngươi?

- Ngươi nói gì?

- Ngươi tường ta không nhìn ra được chắc. Đoan Mộc Hùng Đồ lại không phải là người năm đó sao?

Hồng trưởng lão nhíu mày, hạ thấp giọng nói.

- Người nào, người nào? Người già nói nhiều, đi đi đi!

Mặc trưởng lão xì một tiếng khinh miệt, bất chợt không để ý tới Hồng trưởng lão nữa, kéo Lý Thi Nhiên và A Sơ, nói:

- Hai người các ngươi theo ta quay về Thiên Đan Trai, có một quyển sách chắc hẳn có ghi lại, các ngươi xem giúp ta.

Hai tỷ đệ bừng tỉnh quay đầu:

- Vâng vâng, sư phụ.

Hồng trưởng lão nghi ngờ nhìn Mặc trưởng lão, gãi đầu một cái, khẽ nói:

- Chẳng lẽ không đúng sao? Có lẽ vậy.

Bất chợt, bóng dáng Đoan Mộc Hùng Đồ giống như quỷ mị lại xuất hiện ở bãi đất trống còn mưa bay bay trước thần điện.

- Vèo vèo!

Linh khí tung bay, năng lượng thiên địa mạnh mẽ bao phủ lấy Thần Điện, Đoan Mộc Hùng Đồ bước chân nhẹ nhàng hoạt động, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng, xoay người rời đi.

- Cũng đến Ngự Thiên Cung, đến nơi này, chỉ l ở đây hai canh giờ sao?

Trong thiên địa, giọng nói vắng vẻ lạnh lùng chậm rãi hạ xuống, giống như tấm lụa mỏng phủ lên trái tim.

Bỗng nhiên, Đoan Mộc Hùng Đồ đứng ngẩn người rồi xoay người lại, một bóng trắng huyền ảo xuất hiện sau lưng.

Đôi mắt lạnh như tuyết, gương mặt hiện lên một chút sương lạnh giống như tượng băng vậy, Đoan Mộc Hùng Đồ lập tức cảm giác được đây là ảo ảnh phân thân của Đoan Mộc Tiêu Mạn.

- Ngươi...

Môi Đoan Mộc Hùng Đồ thoáng động.

Đoan Mộc Tiêu Mạn khẽ nâng ngón tay lên, ảo ảnh biến mất, nhất thời chỉ còn một giọng nói vọng lại:

- Vào đi, ta còn nhớ ngươi.

- Rầm "

Lập tức, tim Đoan Mộc Hùng Đồ đập loạn, dưới chân nhẹ nhàng điểm một cái, đi vào bên trong thần điện giống như tia chớp.

Trong đại điện rộng lớn âm u lạnh lẽo, Đoan Mộc Hùng Đồ lại nhìn thấy bóng dáng giống như không dính bụi trần kia.

Tiên ảnh mảnh mai như mộng như ảo, Đoan Mộc Tiêu Mạn với dáng người uyển chuyển từ chỗ ngồi lướt đến, băng tuyết xoay quanh, cho người ta một loại khí thế thần thánh mạnh mẽ không thể không tôn trọng.

- Đánh một trận ở Thánh Sơn, ta nhìn thấy ngươi lại muốn tới.

Giọng nói Đoan Mộc Tiêu Mạn giống như nước suối mát lạnh rót vào trong lòng của Đoan Mộc Hùng Đồ.

Lúc đó, Tô Dật huyết tẩy Thánh Sơn, cục diện to lớn, Đoan Mộc Hùng Đồ lại như bị đao cắt vào tim, nhưng sau khi Đoan Mộc Tiêu Mạn đến, cục diện và tình thế phát triển vượt xa sự tưởng tượng, Đoan Mộc Hùng Đồ cũng không có ra mặt.

- Ngươi thật sự nhớ ta sao? Khi đó ngươi còn nhỏ như vậy.

Khóe miệng Đoan Mộc Hùng Đồ thoáng động, cười gượng một tiếng, nhìn tờ gương mặt gần như không khuyết điểm, thoáng cái liền nhớ tới hơn một trăm năm trước.

- Kình Thiên còn nhỏ, nhưng khi đó ta cũng đã năm tuổi, ta đương nhiên nhớ, là ngươi dẫn ta và Kình Thiên bước vào Ngự Thiên Cung.

Nói đến đây, Đoan Mộc Tiêu Mạn giống như đang thuật lại lời của người khác, hoàn toàn không có cảm xúc.

Vẻ mặt Đoan Mộc Hùng Đồ nghiêm túc, sâu bên trong đồng tử hiện lên một chút lo lắng, khẽ nói:

- Trước đây giao tỷ đệ các ngươi cho sư phụ của ngươi, ta cũng chưa từng đi qua Ngự Thiên Cung, không ngờ được, nhiều năm sau này ta lại tới vì hai người các ngươi.

-...

Đoan Mộc Tiêu Mạn im lặng

Son môi che tuyết trắng giống như ảo ảnh, giọng nói Đoan Mộc Tiêu tại sao Mạn dần dần bình thản, nói:

- Năm đó ngươi và sư phụ ta đã xảy ra chuyện gì, ta và Kình Thiên lại trở thành cô nhi?

- Ngươi vẫn chưa từng hỏi sư phụ của ngươi sao?

Đoan Mộc Hùng Đồ kỳ quái nói.

Đoan Mộc Tiêu Mạn lắc đầu, nhìn chằm chằm vào đối phương, đôi môi anh đào cong lên, nói:

- Sau khi ngươi đi, sư phụ xem hai tỷ đệ ta như con ruột của mình, ta sao có thể nhắc tới những chuyện đó, làm cho sư phụ thương tâm?

- Ngươi đúng là hiểu ý người.

Đoan Mộc Hùng Đồ cười gượng, bất chợt hai tay siết chặt, dường như lấy hết can đảm nói:

- Sư phụ của ngươi có khỏe không?

Đoan Mộc Tiêu Mạn xoay người sang chỗ khác, bóng hình xinh đẹp lập tức run rẩy, một giong nói hơi run run truyền ra.

- Sư phụ đã không ở đây từ rất lâu rồi. Trước khi đi, sư phụ nói muốn đi tìm một người.