Chương 2427
Sư phụ của ngươi...
Nghe Đoan Mộc Tiêu Mạn nói, Đoan Mộc Hùng Đồ lập tức cứng người lại, nước mắt trong đôi mắt u ám tràn ra như nước thủy triều, nghẹn ngào nói:
- Muốn đi tìm ta sao?
Qua một lát, Đoan Mộc Tiêu Mạn mới từ từ xoay người lại, bình tĩnh nhìn gương mặt già nua của Đoan Mộc Hùng Đồ, khẽ nói:
- Ngươi nói xem? Đây không phải là điều ngươi nên nói cho ta biết sao?
Đoan Mộc Hùng Đồ giật mình, đầu óc thoáng cái nổ tung, cũng không biết có nghe rõ lời Đoan Mộc Tiêu Mạn nói không nhưng môi khẽ nhếch lên.
- Nam Tịch Hủy, ta còn chưa lên Ngự Thiên Cung, sao ngươi lại rời khỏi ta?
Đoan Mộc Hùng Đồ nói xong, nước mắt không ngừng rơi xuống. Nếu không phải yêu sâu đậm, thế hệ cường giả như vậy sao dễ rơi nước mắt trước mặt Đoan Mộc Tiêu Mạn.
- Đều là vì ngươi, sư phụ mới đặt họ cho ta và Kình Thiên như vậy, lẽ nào ngươi không muốn nói gì với sư phụ sao?
Đoan Mộc Tiêu Mạn nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Hùng Đồ, vẻ mặt lãnh đạm, không có chút cảm xúc nào.
Ở trong ký ức của Đoan Mộc Tiêu Mạn, trước đây Đoan Mộc Hùng Đồ dẫn mình và Đoan Mộc Kình Thiên lên Ngự Thiên Cung, trong thời gian ngắn sau đó đã nhiều lần lui tới Ngự Thiên Cung và bên ngoài.
Nhưng sau một lần tranh cãi kịch liệt, Đoan Mộc Hùng Đồ lại không hề trở lại Ngự Thiên Cung nữa, bởi vậy ngoại trừ người ở lâu trong cung, gần như không ai biết Nam Tịch Hủy cung chủ đời trước của Ngự Thiên Cung có quan hệ tình cảm không muốn người ta biết với cường giả Chí Tôn Thánh Sơn Đoan Mộc Hùng Đồ.
Từ đó về sau, Ngự Thiên Cung đóng kín cửa lớn, Trung Chấn Hậu Phong càng trở thành nơi tuyệt mật mà bất kỳ ai trong Ngự Thiên Cung đều không thể đặt chân.
Đoan Mộc Tiêu Mạn còn nhỏ tuổi lại không nhìn thấy nam nhân trước đây dẫn mình tới Ngự Thiên Cung nữa.
Mới vào Ngự Thiên Cung, Đoan Mộc Kình Thiên còn trong tã lót, tất nhiên không có ấn tượng sâu đậm với Đoan Mộc Hùng Đồ, nhưng thiếu nữ hiểu biết sớm, Đoan Mộc Tiêu Mạn tuổi nhỏ đã biết rất rõ có một người như vậy tồn tại.
Đã từng vô số lần nhìn thấy bóng dáng cô đơn của sư tôn mình ở trong thần điện, điều này làm cho Đoan Mộc Tiêu Mạn cũng có mâu thuẫn đối với tình ái trong cuộc sống, càng thêm bài xích đối với nam nhân, ngoại trừ đệ đệ của mình.
Mãi đến khi gặp gỡ Tô Dật, biết hóa ra có yêu người có thể san bằng sông núi, dưới Đoạn Kiếm Hải, đánh một trận với Huyết Sắc Yêu Long đã khiến cho trái tim sa mạc khô hạn của Đoan Mộc Tiêu Mạn được mưa xuân tưới ướt, đóa hoa khô kiệt mới buồn bã nở ra.
Mà sau đó, khi Đoan Mộc Tiêu Mạn lại một lần nữa gặp gỡ Đoan Mộc Hùng Đồ, Đoan Mộc Tiêu Mạn cũng không có biểu hiện ra ngoài.
Có thể, sư phụ không đi tìm hắn, hắn cũng không tới Ngự Thiên Cung, mỗi người đều có nỗi khổ của mình.
Chỉ là, Đoan Mộc Tiêu Mạn buồn bực, vì sao hắn lại tới muộn như vậy, khi đệ đệ Kình Thiên biến mất, sư phụ lại tự nhiên qua đời.
Đoan Mộc Hùng Đồ có tiếc nuối, Đoan Mộc Tiêu Mạn khó có thể không tiếc nuối cho tình cảm này.
Bảo Đoan Mộc Hùng Đồ tiến vào, Đoan Mộc Tiêu Mạn lạnh lùng chỉ muốn để cho Đoan Mộc Hùng Đồ tự mình nói ra chuyện cũ này. Đoan Mộc Tiêu Mạn muốn thay một hơi thở cho sư phó, chứng minh sự chờ đợi của sư phụ là chính xác.
- Đương nhiên, ta đương nhiên nói ra suy nghĩ của mình! Ta còn có cơ hội không?
Đoan Mộc Hùng Đồ lau nước mắt trên mặt, trán nhíu lại, vẻ mặt tiều tụy nhưng vẫn mơ hồ thấy được vẻ anh tuấn năm đó.
- Theo ta vào đây!
Đoan Mộc Tiêu Mạn đi vài vòng trước cái ghế vừa ngồi, bất chợt chân đạp thiên đấu, một cánh cửa băng sương với sóng dao động nhộn nhạo xuất hiện ở trước người.
Nàng thản nhiên đi vào cánh cửa băng sương, Đoan Mộc Hùng Đồ cũng vội vàng nhấc chân bước vào.
Vừa tiến vào, hơi lạnh phả vào mặt lập tức chấn áp trong lòng Đoan Mộc Hùng Đồ, đây là một cảm giác giá lạnh đến từ sâu bên trong linh hồn.
Đoan Mộc Hùng Đồ kết thủ ấn, mắt híp lại, trong thế giới băng tuyết rộng lớn, khắp nơi tràn ngập những mặt băng sáng lạnh như mộng ảo v.
Ở chính giữa có một tượng băng hình chữ nhật tuyệt đẹp đang tỏa ra ánh sáng bảy màu.
Lúc này, Đoan Mộc Tiêu Mạn đã đứng ở trước tượng băng.
- Đây là?
Đoan Mộc Hùng Đồ mở to hai mắt, đột nhiên đi tới trước tượng băng, chỉ thấy tượng băng hiện lên hình người với ngũ quan trông rất sống động cho người ta một cảm giác như đang sống, mày ngài hơi nhíu lại, mũi cao phác họa ra một sáng vẻ tiên tử siêu phàm thoát tục.
- Tịch Hủy!
Đoan Mộc Hùng Đồ hết sức kinh ngạc, nghiêm giọng nói.
Hai tay Đoan Mộc Hùng Đồ không ngừng run lên, không thể tin được vào mắt mình, khi hắn thò tay ra định chạm vào, mi tâm của Đoan Mộc Tiêu Mạn ở bên cạnh bắn ra một tia sáng băng hàn, bất chợt rót vào trên người của Đoan Mộc Hùng Đồ.
Ở trong con ngươi của Đoan Mộc Hùng Đồ, tượng băng không ngờ thoát khỏi vỏ ngoài vô tình lạnh lùng, vẻ tươi cười như sương tuyết lộ ra hình dáng của tượng băng.
Cho dù là nhắm hai mắt cũng có thể cảm nhận được dung nhan tuyệt mỹ của cung chủ Nam Tịch Hủy đời trước, nói là thiên hương quốc diễm khó tránh khỏi có chút dung tục, nói là quần phương khó đuổi, lại cảm giác hình dung không đủ.
Mi cong như trăng non lại khẽ nhíu lại, khiến người ta cảm nhận được nữ tử tuyệt thế trước mắt này đang vô cùng phiền muộn, má hồng như sơn, giống như đang nhớ nhung vị hôn phu nơi xa, khiến người ta nhìn thấy mà thương xót.
Phóng tầm mắt ra khắp thiên hạ bất kỳ một nam tử nào, chỉ cần đứng ở trước tượng băng này, sợ rằng đều sẽ bởi vì dung nhan như tiên nữ này mà sinh lòng si mê.
- Tịch Hủy, Tịch Hủy!
Nhìn Nam Tịch Hủy giống như ánh chiều trong tuyết, Đoan Mộc Hùng Đồ biết rất rõ ràng đây là huyễn thuật che mắt của Đoan Mộc Tiêu Mạn, nhưng bản thân cũng không muốn tỉnh lại.
Đoan Mộc Hùng Đồ đã từng mơ đến gương mặt lần vô số lần trong giấc mơ. Đoan Mộc Hùng Đồ còn từng gọi tên này trong giấc mơ vô số lần.
Bây giờ lại gặp lại, đã là cảnh còn người mất.
Nhìn nàng, Đoan Mộc Hùng Đồ nghẹn ngào, thật lâu nói không ra lời, bất chợt hắn gật đầu nói:
- Ta tới thăm nàng, nàng mở mắt nhìn ta một chút đi, Tịch Hủy?
Đau khổ than một tiếng, mắt Đoan Mộc Tiêu Mạn cũng nhìn Nam Tịch Hủy, sau đó đi tới bên cạnh, nói:
- Đây là dáng vẻ của sư phụ trước lúc mất! Ngài ấy đứng ở trong trời băng đất tuyết, đứng thành vĩnh hằng! Ngươi nhìn thấy đấy, cuối cùng nàng vẫn còn nhớ nhung ngươi!
Lúc này, Đoan Mộc Hùng Đồ đã không kìm chế được, đầu cúi xuống, nguyên khí thu lại, gian nan nói:
- Nàng chết thế nào?
- Băng Loan thần lực, sư phụ có quá nặng tạp niệm, tu luyện Băng Loan thần lực lại gặp nhiều lần bị ngăn cản, cuối cùng chỉ có thể truyền máu tươi cho ta, sau đó sư phụ thường xuyên đến không gian do Băng Loan thần lực chế tạo ra và đứng ngây ra. Lúc Kình Thiên biến mất, trong lòng sư phụ càng thêm phiền muộn, không được mấy năm lại hoàn toàn đi!
- Đều tại ta, đều là lỗi của ta! Tịch Hủy có thiên phú cực cao, từ trước đến nay nàng đều nói với ta muốn tu luyện Băng Loan thần lực, lại không ngờ cuối cùng bị Băng Loan thần lực hủy hoại!
- Thì tính sao? Sư phụ đã đi, ngươi đã nhìn thấy sư phụ, chẳng lẽ không muốn giải thích một chút sao?
Đoan Mộc Tiêu Mạn hừ lạnh một tiếng, khẽ vẫy nguyệt bào và bước về phía trước.
Đoan Mộc Hùng Đồ than khẽ một tiếng rồi lắc đầu, ngón trỏ lau nhẹ hai mắt, Nam Tịch Hủy trước mắt thật sự đã hóa thành tượng băng.
- Ta tới Ngự Thiên Cung chính là muốn nói hết tích tụ trong lòng, hôm nay ta sẽ nói tất cả mọi chuyện cho ngươi biết!