← Quay lại trang sách

Chương 2434

Tất cả mọi người ở đó chấn động.

Bóng trăng huyền ảo nhô lên cao, mặc cho ai nhìn thấy bóng dáng kia đều sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên dáng vẻ của nàng.

Mỹ nhân như vậy kết hợp với sơn thủy lại càng tôn nhau lên, sự xuất hiện của nàng chính là chứng minh cho sự tốt đẹp nhất trên thế gian này.

- Cu cu!

Con Băng Loan màu xanh da trời phía dưới bóng dáng xinh đẹp kêu khẽ một tiếng, bất chợt giang cánh bay lên, phá không rời đi, thân hình cực lớn hóa thành mưa ánh sáng đầy trời rồi biến mất.

Điểm sáng thưa thớt, càng tăng thêm thần thái thần bí cho sự xuất hiện của Đoan Mộc Tiêu Mạn.

Đoan Mộc Tiêu Mạn chậm rãi hạ xuống Trung Chấn Tiền Phong. Nàng khẽ vung áo choàng dài, sau khi xoay người, vô số điểm sáng hóa thành vũ khí sắc bén bắn ra.

Long Bí Quân ở gần lập tức rút vội về phía sau, nếu không phải có trận hộ thể hợp kích, sợ rằng bọn họ đã sớm trở thành tử thi!

Đoan Mộc Tiêu Mạn với làn da trắng như tuyết, mũi cao, đôi mắt như nước mùa thu mang theo sương lạnh khẽ nheo lại, lạnh lùng nhìn đội quân Long Bí mặc kim pháp phía xa, chân mày nhíu chặt.

- Cung nghênh Đoan Mộc cung chủ!

Cổ Nhạc vui mừng bất ngờ quát trước, đám người hưởng ứng theo.

Thấy Đoan Mộc cung chủ xuất quan, người ở đây đều vung tay hô to, khắp núi non vang lên tiếng hô ngập trời!

Mắt Tây Vô Tình, Xích Phi Hồng sáng ngời, nhìn về phía Đoan Mộc Tiêu Mạn khẽ gật đầu, hai người lại nhìn nhau cười.

Trong lòng của hai người lập tức tự tin, chỉ dựa vào cái khoát tay vừa rồi, lại biết tu vi của Đoan Mộc Tiêu Mạn ở mức độ kinh người thế nào.

Dựa vào sức lực của một người đã giữ được đại trận, còn chấn áp Long Bí Quân.

Cho dù Long Quảng đến đây, từ trên phương diện khí thế cũng sẽ không mạnh hơn Đoan Mộc Tiêu Mạn bao nhiêu.

Có thể nó Đoan Mộc Tiêu Mạn mạnh nhất trong tất cả mọi người ở đó!

Khác với vẻ vui mừng khôn xiết bên phía Ngự Thiên Cung, Long Tuế Thiên đứng trên không trung, vẻ mặt lại cực kỳ phong phú, từ chấn động đến cuồng nộ lại vui vẻ.

Khóe miệng Long Tuế Thiên nhếch lên lộ vẻ tối tăm lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào dáng vẻ tuyệt sắc trên ngọn núi phía xa.

Lúc này đã cách nhiều năm như vậy, mình không còn dáng người năm đó từ lâu, nhìn lại cung chủ Ngự Thiên Cung vẫn kinh diễm giống như năm đó, Long Tuế Thiên chợt quát.

- Đoan Mộc Tiêu Mạn, ngươi cuối cùng đã chấp nhận đi ra sao? Hôm nay lão phu nhất định phải băm thây ngươi ra thành vạn đoạn!

Long Tuế Thiên nhíu hàng lông mày gần như không còn, dáng vẻ thê thảm lại giống như một con chó nhà có tang, phát ra khí tức Kim Long khủng khiếp, không ngừng cuồng nộ nói:

- Vì hôm nay, lão phu đã nhịn hai mươi năm, hôm nay ta muốn đoạt lại tất cả!

Lập tức, không khí ở đây lại một lần nữa đông cứng lại, khí tức cuồng bạo nhanh chóng lan truyền khắp trời đất, rất nhiều sóng chân động không gian màu vàng óng lan tràn trên không trung.

Lúc này, xung quanh yên tĩnh, bởi vì Đoan Mộc Tiêu Mạn xuất hiện, tiếng gầm của Ngự Thiên Cung thoáng ngừng lại.

Từ trong đến bên ngoài, mỗi người đều lộ ra một sự tự tin và cương quyết bất khuất không gì sánh nổi.

Đôi mắt đẹp của Đoan Mộc Tiêu Mạn thoáng động, đảo mắt nhìn qua mọi người ở đó rồi tập trung vào Long Tuế Thiên trên bầu trời giống như một con chó dữ, nghi ngờ nói:

- Ngươi là ai?

Ba chữ ngắn ngủi lập tức công kích cho mặt Long Tuế Thiên thành màu gan heo.

Người phụ nữ mà mình ghi hận hai mươi năm, thậm chí không biết tên mình là gì.

Hai tay giấu trong tay áo siết chặt, điên cuồng run rẩy, gương mặt cũng vặn vẹo theo.

Trong lòng Long Tuế Thiên căm tâm, hận đến mức tận cùng, hận đến cuồng nộ, oán hận nói:

- Năm đó, Băng Loan lực phế bỏ hai tay ta mà ngươi lại dám quên!

Tiếng nói vừa dứt, râu tóc Long Tuế Thiên tung bay, khí tức hình tròn quanh người lập tức cuồng bạo.

Từng sấm sét màu vàng giống như con trăn lớn lướt qua không trung, mang theo tiếng xé gió đáng sợ!

- Ầm!

- Nhanh tản ra!

Cổ Nhạc còn chưa nói hết lời, Đoan Mộc Tiêu Mạn bỗng nhiên hóa thành một đường ánh sáng, bóng hình xinh đẹp nhanh chóng lao về phía long ảnh màu vàng.

Trận bão sương tuyết màu xanh da trời trực tiếp trút xuống, hàn băng lan tràn rong hư không, rồng lớn màu vàng giãy giụa ở trong sương tuyết mấy giây lại tiêu tan.

Long Tuế Thiên vô cùng ngạc nhiên. Mấy năm nay, Đoan Mộc Tiêu Mạn tiến bước không nhỏ chút nào.

Năm đó, nàng có chút thành tựu về Băng Loan lực đã là tồn tại cao như đỉnh núi đối với mình. Bây giờ Long Tuế Thiên đứng ở trước mặt nàng, cho dù tự cho rằng mình là thiên tài, vẫn khó có thể nén được chấn động trước áp lực của Đoan Mộc Tiêu Mạn mang đến.

Nữ nhân này giống như ác mộng trong đầu của mình.

Nhìn bóng hình xinh đẹp này càng lúc càng tới gần, tâm cảnh của Long Tuế Thiên bắt đầu điên cuồng dao động.

- Ta nhớ ra ngươi rồi!

Đoan Mộc Tiêu Mạn chậm rãi nói.

Trước mắt Long Tuế Thiên, mắt Đoan Mộc Tiêu Mạn phóng đại không giới hạn.

Đồng tử giống như thần linh tạo ra uy áp cực lớn làm cho tâm hồn Long Tuế Thiên nhanh chóng suy sụp.

Ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng xem thường của Đoan Mộc Tiêu Mạn truyền ra.

- Ngươi là tên rác rưởi năm đó nói năng lỗ mãng, đôi tay này của ngươi vốn nên bẻ gẫy ném vào trong núi, lại còn được ngươi cứu trở về! Đúng là đáng tiếc!

- Ngươi!

Long Tuế Thiên bị Đoan Mộc Tiêu Mạn nhắc tới chuyện xấu năm đó, tâm tình lập tức cuồng nộ.

Hóa ra, năm đó mới gặp được Đoan Mộc Tiêu Mạn, Long Tuế Thiên tự cho rằng mình là thiên tài vô song, ở Long gia còn là tồn tại mạnh hơn Long Khuê nên nói ra những lời khinh bạc, bị Đoan Mộc Tiêu Mạn dạy một bài học. Lúc này nghe Đoan Mộc Tiêu Mạn nói ra chuyện đó, tất cả mọi người ở đó chợt cười!

- Hóa ra là một tên dê xồm! Ha ha ha ha ha!

- Người này nhìn dáng vẻ như mà quỷ, còn dám... khinh bạc cung chủ như Thần nữ của chúng ta!

- Không biết lượng sức, ta còn tưởng rằng mạnh mẽ thế nào, hóa ra cũng chỉ là thằng hề nhảy nhót!

Tất cả mọi người ở đó chế giễu, từ cường giả đến đệ tử, còn có yêu thú đã nói được tiếng người đều không kiêng nể gì cả chỉ vào mũi Long Tuế Thiên cười nhạo.

Ánh mắt Long Tuế Thiên biến đổi không ngừng, vẻ mặt một đám Long Bí Quân phía sau lập tức khó coi.

Dáng vẻ Long Tuế Thiên trở nên hung bạo, cách Ngự Thiên Đại Trận nói:

- Đừng vội miệng lưỡi nhanh nhẹn, Đoan Mộc Tiêu Mạn, tất cả những gì ngươi nợ ta, hôm nay đều phải trả lại!

Phía xa, Đoan Mộc Tiêu Mạn nhướng chân mày, vẻ mặt lạnh lùng đủ khiến cho ngàn dặm trực tiếp đóng băng, nói:

- Hôm nay, ngươi hẳn phải chết!

- Ầm ầm!

Có lẽ là đoán được sự cường thế của Đoan Mộc Tiêu Mạn, Long Tuế Thiên cười như điên nói:

- Long Bí Quân, trời đất đồng quy, phá trận!

- A!

Đoan Mộc Tiêu Mạn cảm ứng được có điểm không đúng, thân hình nhanh chóng bay về phía sau, hai đội quân Thiên Địa mặc giáp màu vàng trước mắt đồng thời hét lên, toàn thân có một đường ánh sáng màu vàng màu bao quanh!

- Ầm ầm!

Trên không trung, quân chữ Thiên và quân chữ Địa lập trận pháp, trăm vạn đội hình tầng tầng lớp lớp khiến người ta run rẩy.

Tấm lá chắn vàng liên kết, từ trong khẽ lông của con rồng bắn ra, năng lượng cực lớn hóa thành từng dải ánh sáng màu vàng dồi dào bắn vào đại trận!

- Muốn phá sơn môn của ta à? Ngươi còn chưa có thực lực này đâu!

Lúc này Đoan Mộc Tiêu Mạn đã trở lại trên Trung Chấn Tiền Phong. Dưới ánh mắt ra hiệu của mười chư hầu trưởng lão đang đứng ở trên mắt trận, năng lượng cuồng bạo cuốn ra.

Ngàn vạn bóng người xếp thành bức tường người, đồng thời bảo vệ!

Bỗng nhiên, năng lượng cuồng bạo giống như sấm chớp rền vang ép khoảng không rời đi. Trong tay Đoan Mộc Tiêu Mạn nhiều lần đánh ra ảo ảnh tuyết trắng, lực lượng đáng sợ bắt đầu cuốn ra trời đất, nhiệt độ càng lạnh hơn.

Vào lúc này, trên bầu trời Ngự Thiên Xuyên xuống hiện tuyết lớn giống như lông ngỗng, tuyết rơi xuống, sát cơ vô tận cuốn ra khắp bầu trời!