← Quay lại trang sách

Chương 2435

Ầm ầm!

Trời đất nổ vang, tiếng nổ giống như tiếng sấm mùa xuân vang vọng ở trên hàng vạn hàng nghìn ngọn núi, ánh sáng hai màu xanh và màu vàng giao kích tập trung ở trên từng vết nứt của đại trận.

Đàn thú nóng nảy hét lên một tiếng, võ giả cũng hô vang!

Phóng tầm mắt nhìn lại, trên bầu trời mờ ảo đều là ánh sáng năng lượng không ngừng cuốn ra, tàn ảnh ánh sáng đan xan, không gian bị trực tiếp vỡ nát.

- Xuy xuy!

Đại trận giữ núi giống như tấm màn lớn lay động, ở dưới từng kình lực phá hủy hư không, trận pháp lung lay như có thể vỡ nát bất kỳ lúc nào!

Trên bầu trời cuồng bạo, không gian hơi run rẩy, cuồng phong gào thét, lực hủy diệt lan tràn ra.

Uy thế khủng khiếp như vậy làm cho đám người Tây Vô Tình, Xích Phi Hồng cũng phải liếc nhìn. Cho dù là bọn họ cũng chỉ có thể từ phía xa nhìn tới, dốc hết toàn lực rót năng lượng của mình vào trên không trung.

Bọn họ đều biết, nếu lúc này không có Đoan Mộc Tiêu Mạn chống đỡ, sợ rằng Ngự Thiên Cung đã bị công phá ngay lúc đầu!

- Các ngươi chịu đựng, ta đi giết người kia!

Đoan Mộc Tiêu Mạn nheo mắt lại, thực lực của nửa bước Nguyên Thiên ầm ầm bạo phát ra.

Từng trận gió tuyết màu trắng lao ra phía chân trời giống như sấm sét, bóng dáng Đoan Mộc Tiêu Mạn cũng đã tiếp cận đại trận giữ núi.

- Đoan Mộc Tiêu Mạn, ngươi không ngăn cản được ta đâu!

Thấy đại thế ở trong tay, Long Tuế Thiên cười một cách điên cuồng, hàm răng màu vàng lộ ra trong không khí, toàn thân tản ra khí tức tử vong, giống như phát điên vậy.

Một giây tiếp theo, một khí tức Kim Long khủng khiếp như hủy trời diệt đất lại lao nhanh ra khắp nơi.

Trong không khí đầy tiếng nổ vang, không có gì bất ngờ xảy ra, cho dù có Đoan Mộc Tiêu Mạn trấn thủ, Ngự Thiên Cung này bị phá cũng trở thành kết cục đã định.

Nhìn năng lượng đáng sợ lan tràn ra xung quanh, mỗi đệ tử của Ngự Thiên Cung bắt đầu vội vàng bỏ chạy, thậm chí có kẻ kinh hãi tới ngây người.

Còn có vài người tái mặt, bị áp lực chấn áp đến mức không còn sức lực chạy trốn nữa.

Ánh mắt Đoan Mộc Tiêu Mạn trầm xuống, bất chợt hít sâu một hơi, hai tay siết chặt thành quyền, trực tiếp đẩy chưởng ra, đi về phía Long Tuế Thiên!

- Ầm ầm!

Tiếng gió bão nổ mạnh lập tức át đi những tiếng kêu khóc xung quanh, Băng Loan lực vô cùng cường đại cao ngạo hót vang trời cao, giống như sấm sét xuyên qua trời đất, muốn phá hủy Long Tuế Thiên!

- Đi!

Long Tuế Thiên hiển nhiên đã dự đoán được, khóe miệng cong lên lộ vẻ giảo hoạt, hai tay mỗi tay chộp lấy một Long Bí Quân ném về phía Đoan Mộc Tiêu Mạn!

Sấm sét hạ xuống, trên không trung, hai thiếu niên Long Bí Quân trực tiếp bị phá hủy thành mảnh vụn.

Sương máu bắn xuống, tiếng kêu rên và tiếng la thảm thiết vang vọng bầu trời.

Bỗng nhiên, thân hình Long Tuế Thiên hóa thành ảo ảnh bay lên cao, từ trên cao nhìn xuống phụ nữ đã từng biến mình thành kẻ vô dụng, Long Tuế Thiên cười một cách điên cuồng.

- Đoan Mộc Tiêu Mạn, hôm nay chính là lúc ngươi phải chết, đáng tiếc không thể âu yếm với ngươi! Kiếp sau nhớ kỹ ta! Ta là Long Tuế Thiên!

Tiếng nói vừa dứt, trán Đoan Mộc Tiêu Mạn nhíu lại, Long Bí Quân tách ra hai bên, xuất hiện bóng dáng một lão già.

Lão già có gương mặt đỏ bừng, con mắt trái có con người màu xanh lục như mắt mèo, mắt phải nhắm chặt, da khô khốc giống như lá khô bị lửa thiêu đốt qua, cho người ta một cảm giác cô liêu.

Ngoại trừ mắt, ngũ quan xúm lại, luôn có một cảm giác quái dị không nói ra được, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.

Dưới chân Đoan Mộc Tiêu Mạn nhẹ nhàng điểm một cái, bay về phía sau, lại phát hiện cơ thể mình đã bị lão già trước mắt này phong tỏa.

Đã rất lâu rồi, lâu tới mức cũng không nhớ rõ nữa, Đoan Mộc Tiêu Mạn tự nhiên sẽ bị người khác phong tỏa.

Bỗng nhiên, trong lòng xuất hiện một cảm giác chấn động, Đoan Mộc Tiêu Mạn ý thức được, lão già trước mắt thâm trầm đến mức đáng sợ.

- Cung chủ!

Phía sau, đám người Cổ Nhạc và Long Phá Sơn đứng ở trên mắt trận, điên cuồng hét lên.

Lão già đột nhiên xuất hiện này đặc biệt không tầm thường, thấy lão già chậm rãi đi ra, Đoan Mộc Tiêu Mạn luôn bình tĩnh tự nhiên lại có khí tức dao động lớn.

Lúc này, tất cả mọi người hoảng sợ theo.

Đoan Mộc Tiêu Mạn tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được, đây là tồn tại còn quan trọng hơn cả đại trận giữ núi!

- Vèo vèo!

Trong nháy mắt, hơn một nghìn bóng người xẹt qua phía chân trời, giống như trời giáng bom vậy. Khi Tây Vô Tình còn có đám người Xích Phi Hồng chuẩn bị đi cứu viện Đoan Mộc Tiêu Mạn, lại bị một loại áp lực mạnh mẽ vô hình đẩy lùi trở về.

Chỉ một thoáng, tiếng kêu rên thảm thiết, tiếng rít gào đều bị cấm chế không gian cực kỳ khổng lồ phong tỏa.

Tất cả yên tĩnh lại có chút đáng sợ!

Trong chớp mắt ngắn ngủi đó, khí tức huyết sát của Ngự Thiên Xuyên lại bắt đầu bắn ra, rất nhiều ánh mắt đều từ phía xa nhìn chăm chú vào bóng dáng lão già trên không trung phía xa.

Tất cả mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy toàn thân run rẩy, lão già này tỏa ra khí âm sát làm cho người ta không nhịn được thấy kích động và khiếp sợ.

- Khà khà, không ngờ được ở đây còn có thể nhìn thấy hình thức ban đầu của Vạn Pháp Thiên Tinh Quyết! Tiểu cô nương, nói cho ta biết, ngươi là ai?

Con ngươi màu xanh lục trong mắt trái của Cuồng Kiêu híp lại, lạnh lùng nhìn về phía Đoan Mộc Tiêu Mạn nói.

Lúc này, gương mặt lạnh lùng Đoan Mộc Tiêu Mạn khẽ giật giật, lão già kỳ lạ trước mặt này có thực lực mạnh đến mức đáng sợ.

Từ trên phương diện tu vi, Đoan Mộc Tiêu Mạn có thể cảm giác lão già chắc là khoảng nửa bước Nguyên Thiên lục trọng.

Cho dù mấy ngày gần đây mình chế luyện khiến tu vi của mình có chút tiến bộ, nhưng tối đa cũng là nửa bước Nguyên Thiên tứ trọng.

Nửa bước Nguyên Thiên, qua mỗi tầng một khó khăn. Tâm trạng Đoan Mộc Tiêu Mạn lập tức trầm xuống, sắc mặt lạnh như nước, nói nhỏ:

- Nơi này là Ngự Thiên Cung, ta chỉ tu luyện Ngự Thiên Quyết. Ngươi không biết sao?

- Ngự Thiên Quyết? Thiên Man ngu ngốc ngược lại đã đơn giản hóa nó không ít đâu! Tiểu cô nương, ta không biết ngươi có được công pháp này từ đâu. Nhưng ngươi sử dụng công pháp không thuộc về nơi đây, rêu rao ở tinh vực Thiên Man thấp hơn này, chỉ sợ không phải là chuyện tốt đâu?

Nghe vậy, vẻ mặt Đoan Mộc Tiêu Mạn đột nhiên giá lạnh, giọng điệu cũng theo đằng đằng sát khí, nói:

- Ngươi từ vực ngoại đến?

Lập tức, gương mặt lão già cũng cứng đờ, khóe miệng cong lên nói:

- Đúng rồi, tên tiểu tử kia! Gọi tên tiểu tử kia đi ra, ta đã đuổi theo hắn mấy chục năm!

- Vết thương của Kình Thiên quả nhiên là do ngươi gây ra! Tên khốn kiếp nhà ngươi!

Mắt thoáng động, Đoan Mộc Tiêu Mạn kết thủ ấn, sát cơ phát ra.

Chú ý thấy động tác của Đoan Mộc Tiêu Mạn, Cuồng Kiêu thoáng cười nói:

- Thiên Man thật thú vị, ở đây không chỉ có tung tích của Vạn Pháp Thiên Tinh Quyết, còn có huyết mạch thần thú và Trấn Thiên Thạch, đúng là đáng ngạc nhiên! Nhưng hôm nay, tất cả đều sẽ thuộc về lão phu!

Nói xong câu đó, gương mặt Cuồng Kiêu lập tức nghiêm lại, khẽ nói:

- Ngươi sẽ trở thành vật hiến tế để lão phu bước vào giới các thần!

- Ầm ầm!

Chỉ một thoáng, ánh mắt Đoan Mộc Tiêu Mạn ngạc nhiên.

Vào giờ phút này, nàng mới cảm giác được sự đáng sợ của Cuồng Kiêu đối diện.

Trên bầu trời, ánh mắt tất cả mọi người chấn động, cũng khiến người ta khó có thể hít thở được.

Tất cả mọi người giống như bất động, trơ mắt nhìn Đoan Mộc Tiêu Mạn đứng bất động trên không trung.

- Ầm!

Đột nhiên, cơ thể lão già có bí văn màu đen thần bí vây quanh, khắp bầu trời là tiếng quạ kêu, khí tức hắc ám lập tức cắt nuốt trời đất!