← Quay lại trang sách

Chương 2451

Dì nhỏ, ngươi đến rồi?

Ánh mắt Tô Dật khẽ động, nhìn Ôn Phúc Diệp khóe miệng thoáng hiện ra nụ cười, năng lượng toàn thân nổ tung khiến quanh người Tô Dật như có một loại thần uy vỡ bờ tuyệt vời!

Ôn Phúc Diệp nhìn Tô Dật từ trên xuống dưới, câu nói đầu tiên chính là:

- Bọn họ đều gọi ngươi là Yêu Hoàng? Chẳng lẽ ngươi và Vân Thiền Y…?

Tô Dật lập tức khoát tay áo, quay đầu trừng mắt nhìn Tô Tiểu Soái, Tô Tiểu Soái lập tức lên tiếng bênh vực:

- Không không! Lão đại của chúng ta chính là Hỗn Độn Yêu Hoàng tiêu chuẩn!

- Hỗn Độn Yêu Hoàng!

Ôn Phúc Diệp thất thanh nói.

Nghe vậy, sắc mặt Ôn Phúc Diệp lập tức đại biến, uy áp linh hồn phóng ra, rơi xuống người Tô Dật, ba loại năng lượng Trấn Thiên thạch của Tô Dật trùng kích mà ra, gầm thét như long!

- Ầm!

Không tự chủ, thân thể mềm mại của Ôn Phúc Diệp khẽ run lên, khí huyết cuồn cuộn.

Ánh mắt thoáng nhìn về phía sau, Phượng Hoàng, Khổng Tước, Cửu Linh Thiên Miêu, Kiếm Vương tinh vực của Kiếm Thần Điện đều một mực cung kính Tô Dật.

Bỗng dưng, Ôn Phúc Diệp gật đầu, trong mắt không khỏi dâng lên một tia hi vọng:

- Thì ra như vậy, nếu tỷ tỷ biết ngươi là Hỗn Độn Yêu Hoàng, chắc chắn sẽ rất vui mừng!

Giờ phút này Tô Dật, tu vi tăng vọt, bán bộ Nguyên Thiên nhất trọng bởi vì ba loại Trấn Thiên thạch dung hợp lẫn nhau, trực tiếp tấn thăng lên cảnh giới bán bộ Nguyên Thiên tứ trọng!

Trong một thoáng, các loại yêu khí, thần lực, nguyên khí, năng lượng, linh hồn hội tụ trên người Tô Dật, uy áp tràn ngập ra có một loại khí thế dời non lấp biển khổng lồ.

Nhất thời, trong ánh mắt Ôn Phúc Diệp lộ ra thần thái khác thường, tấm tắc ngợi khen.

- Dì nhỏ tới tìm ta là vì đại hội Chưởng Pháp Giả sao?

Tô Dật thu liễm nguyên khí, ánh mắt ngưng trọng.

Ôn Phúc Diệp lập tức gật đầu:

- Thời gian còn ba ngày, mặc dù tu vi của ngươi có gia tăng, nhưng đại hội Chưởng Pháp Giả vẫn không là chuyện ngươi có thể ứng phó, chúng ta phải nghĩ một cách vạn toàn!

Tô Dật lập tức dẫn Ôn Phúc Diệp đến trong đại điện, ngắn gọn chuyện đã xảy ra ở Huyễn Yêu tinh vực, lời ít mà ý nhiều, dĩ nhiên không nói nhiều về Vân Thiền Y.

- Quả nhiên vẫn là Nam Kha...

Nghe xong, ánh mắt Ôn Phúc Diệp trong nháy mắt trở nên ảm đạm.

Hơi thở tiêu điều khuếch tán thiên địa, Tô Dật bất giác trở nên ngưng trọng, lập tức nói:

- Chỉ cần giải quyết Nam Kha, có thể tránh khỏi Thái Cổ đại kiếp.

- Đi thôi! Ta dẫn ngươi đến một chỗ?

- Đi đâu?

- Đi thì biết!

Ngay sau đó, Tô Dật lại mặc lên một bộ hắc y, giả dạng thành hắc sứ đi theo Vân Thiền Y đến chỗ đại điện.

- Đinh!

Kỳ ảo xa xăm, thanh âm hồn thể bên trong thương khung tựa như niệm chú, xuyên qua từng đạo màn vải ánh sáng, Tô Dật và Ôn Phúc Diệp lưu lại ở chỗ cửa đá.

- Cho ngươi ba canh giờ, ba canh giờ sau ta tới đón ngươi!

Ôn Phúc Diệp sâu kín nói.

- Ngươi đi đâu vậy?

- Ta tới chỗ Pháp Diệp, đi tìm Nam Kha...

Nghe vậy, Tô Dật nhất thời nhướng mày, chỉ nghe Ôn Phúc Diệp nhẹ giọng nói:

- Ta đi một lát sẽ trở lại! Nếu như đến lúc đó Nam Kha không đẩy Vân Tinh tới trước mặt mọi người, cũng sẽ hiến tế Vân Tinh ra ngoài! Đến lúc đó Chưởng Pháp Giả chúng ta sẽ hợp nhau tấn công!

Nhất thời, Ôn Phúc Diệp đi tới trước cửa đá, thanh âm trở nên vô cùng lãnh đạm:

- Ta tới rồi.

Gõ cửa xong, cũng không quay đầu lại Ôn Phúc Diệp đi lướt qua vai Tô Dật, ánh mắt hai người nhìn nhau, có thể nhìn ra trong mắt Ôn Phúc Diệp có điểm điểm lệ quang.

- Ngươi đến rồi, muội muội!

Hồi lâu, bên trong cửa đá truyền đến một thanh âm yếu ớt, khàn khàn mà run rẩy nhanh chóng truyền đến tai Tô Dật.

Thanh âm này!

Trong lòng Tô Dật nhất thời kinh hô, một cảm giác cực hạn ôn nhuận hiện lên hai tròng mắt, kích động tràn mi khiến Tô Dật trì hoãn cước bộ, ngay sau đó nhẹ nhàng đưa tay đặt lên vách tường.

Khẽ mở đôi môi, trong nháy mắt đầu mũi Tô Dật đau xót, ngăn thanh âm ở cổ họng không cách nào phát ra.

Tô Dật biết bên trong cửa đá là ai, chỉ sợ bên kia cửa đá chỉ cần phát ra một giọng nói, Tô Dật đã biết rồi.

Xoay đầu lại, nhìn theo phương hướng Ôn Phúc Diệp biến mất, Tô Dật cũng biết.

Hiện giờ, Ôn Phúc Diệp đã hiểu rõ, bản thân nên giúp sinh linh tinh vực hay là tuân theo quy củ Chưởng Pháp Giả.

Mang Tô Dật tới gặp Ôn Phù, Ôn Phúc Diệp đã cho Tô Dật đáp án.

Đi tìm Pháp Diệp, chính là tìm kiếm phương pháp giải thoát, lại đi tìm Nam Kha nghiệm chứng đúng sai trong lòng.

- Hô!

Chậm rãi bình phục kích động trong lòng, hai tay đang đặt trên cửa đá bất giác nắm chặt.

Lúc này, bên trong lại một lần nữa truyền đến thanh âm nhu hòa.

- Muội muội, ngươi nói ngươi từng gặp Dật nhi? Hắn hiện tại vẫn khỏe chứ? Tuyệt đối đừng để cho hắn tham gia vào đại hội Chưởng Pháp Giả!

- Ông!

Nghe thấy mẫu thân nhắc tới tên mình, cả người Tô Dật căng thẳng, Tô Dật muốn trả lời mẫu thân, nhưng lại không dám.

Nước mắt tuôn ra, tầm mắt mơ hồ, Tô Dật nhìn cửa đá âm u lành lạnh, khó có thể tưởng tượng mẫu thân đã sinh sống ở một nơi như vậy hai mươi năm!

Khi được Ôn Phúc Diệp mang về, mẫu thân đã bị Nam Kha trùm lên gông xiềng, Ôn Phúc Diệp cũng bị uy hiếp, trùm lên xiềng xích của Chưởng Pháp Giả!

Nếu như hiện tại Tô Dật tỏ ra quen biết, không chỉ không thể làm cho mẫu thân vui vẻ, ngược lại sẽ khiến mẫu thân tăng thêm phiền não.

- Nàng một lát nữa sẽ đến! Ngươi muốn nói chuyện gì cũng có thể nói với ta!

Tô Dật đờ đẫn nói, nhìn cửa đá, nước mắt im lặng chảy xuống.

Nhất thời, thanh âm của Ôn Phù trở nên ngưng trọng, lạnh lùng nói:

- Ngươi là ai?

Qua một hồi lâu, Tô Dật nhướng mày, thở nhẹ một hơi nói:

- Ta là Pháp Diệp!

- Pháp Diệp tôn giả?

Thanh âm của Ôn Phù lại có biến hóa.

Ngay sau đó, bên trong cửa đá xông ra một tia vui mừng, thanh âm cung kính:

- Pháp Diệp tôn giả, là tồn tại công chính nghiêm khắc nhất trong chúng sinh tinh vực. Diệp nhi dẫn ngươi tới đây, có thể thấy được cực kỳ tín nhiệm ngươi!

- Nói ra, trong Thất Tình cung này vẫn chứa tơ ngọc của đại sư!

Bên trong cửa đá truyền ra một tiếng u thán.

Thì ra, cửa đá sau lưng chỗ ở của Ôn Phù chính là chỗ chứa tơ thất tình lục dục, một người như Ôn Phù bị giam áp ở chỗ này, có thể thấy hành động của Nam Kha ác độc như thế nào!

- Chuyện của Nam Kha ta đã biết, hai ngày nữa chính là đại hội Chưởng Pháp Giả, ta và sư muội sẽ cùng giải quyết!

Tô Dật nhẹ giọng nói, trong thanh âm ẩn núp chua xót.

- Rầm rầm rầm!

Nhất thời, bên trong cửa đá truyền đến ba tiếng dập đầu trầm trọng, nhất thời Tô Dật kinh hãi, hét to:

- Đừng!

- Đại sư!

Tiếng khóc của Ôn Phù lại một lần nữa vang lên, nhẹ giọng nói:

- Diệp nhi chưa bao giờ dẫn người tới nơi này, đại sư nhất định là bạn tốt tri kỷ của nàng! Có thể khuyên nhủ hắn, nhất định phải cứu Tinh nhi và Dật nhi ra! Tất cả những chuyện này không liên quan đến bọn họ!

Trong lòng vô cùng khó chịu, mùi vị chua xót khiến lục phủ ngũ tạng của Tô Dật cũng theo đó co rụt lại, Tô Dật thở dài nói:

- Năm đó rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?

-...

Bên trong cửa đá từ từ vang lên giọng nữ, uyển chuyển ấm áp, phảng phất như mang theo Tô Dật trở lại hai mươi năm trước.

Lúc này, Ôn Phúc Diệp đã đi tới Thần Á tinh vực.

- Nếu sư muội đã tới, tại sao không vào trong ngồi một lát?

Trước mặt cung điện khổng lồ, phật quang bao phủ, khí tức năng lượng phô thiên cái địa khiến cho ánh mắt Ôn Phúc Diệp khinh động.

Nghe thấy thanh âm này, Ôn Phúc Diệp gật đầu, sắc mặt lạnh lùng, nhấc chân tiến vào.