Chương 2462
Hô!
Tô Dật thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về hướng Tô Tiểu Soái và Tô Thiên Tước, hai người bọn họ mặc dù cũng cấp bách, nhưng bộ dạng vẫn đồng ý.
- Chỉ cần hôm nay tất cả mọi người đều không tiến vào, ngày mai Nam Kha nhất định không tìm được người có thể mở chúng thần chi giới, hắn sẽ nới lỏng cảnh giác! Đại nhân hãy suy nghĩ cho kỹ!
Phong Cuồng Nhất Kiếm sâu kín nói.
- Ta biết rồi!
Lạnh lùng nhìn chăm chú, Tô Dật kiềm chế sát ý điên cuồng trong lòng, không nói thêm gì nữa.
Lục Dục Tháp, thời gian chuyển dời, hai canh giờ vội vã trôi qua.
Lúc này, hơn vạn vực chủ căn bản đều đã thử trèo lên Lục Dục Tháp, nhưng đều bị té ngã khỏi Lục Dục Tháp.
Chưa nói đến mở ra đầu mối, ngay cả cánh cửa Lục Dục Tháp cũng không mở ra được.
Còn Vân Thiền Y sau khi biết bên trong chính là Mộc Trấn Thiên Thạch, lúc này mới chợt hiểu ra.
Mộc là gốc rễ của sinh mệnh, loại cường đại tự nhiên này không có bất kỳ lực lượng nào có thể so sánh được.
Quả nhiên, tất cả mọi người bao gồm cả La Sóc đều tựa như đạn pháo bay ngược nặng nề ngã trên mặt đất, chỉ một thoáng các vực chủ đã nằm la liệt khắp nơi.
- Tô Dật bị Vô Ngu lôi đi sao? Phúc Diệp?
Vân Thiền Y vẫn có chút bận tâm.
Phúc Diệp trấn an Vân Thiền Y, hai người như hai kẻ hoạn nạn thấy chân tình, Phúc Diệp nói:
- Vô Ngu thúc làm việc rất chắc chắn trầm ổn, tu vi lại ở trên Tô Dật, sẽ không xảy ra nhiễu loạn lớn!
- Ùng ùng!
Tiếng khí lưu khắp trời lóe lên giữa thiên địa, hào quang mênh mông, vô số thanh âm kinh khủng vang vọng thiên địa, các loại hư ảnh tia sáng tức thì bị nguyên khí thuộc tính mộc của Lục Dục Tháp đánh cho tan tác!
Trong nháy mắt, trên mặt đất liền ngổn ngang các vực chủ tinh vực, vô số vực chủ sắc mặt tái nhợt, huyết khí cuồn cuộn, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Lục Dục Tháp.
Sau thất bại của tất cả mọi người, trong ánh mắt sa sút tinh thần của mọi người, Pháp Diệp bỗng nhiên mở hai mắt ra, sâu trong con ngươi thần vân màu vàng sẫm hiện lên!
- Thiền Y sư muội, có lẽ đến lượt chúng ta lên rồi!
Pháp Diệp xoay người lại, nhìn Vân Thiền Y, Vân Thiền Y và Ôn Phúc Diệp trao đổi ánh mắt, chợt Vân Thiền Y tha thướt tiến đến.
Trước mắt Ôn Phúc Diệp, Vân Thiền Y và Pháp Diệp cùng đứng dưới Lục Dục Tháp, khóe miệng Vân Thiền Y khẽ nhếch lên:
- Nếu đã như vậy, vậy sư huynh để ta bắt đầu trước!
Pháp Diệp mỉm cười gật đầu.
Bỗng dưng, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Vân Thiền Y, trong số vực chủ ánh mắt La Sóc sáng quắc, hơn vạn vực chủ không người nào có thể du ngoạn sơn thuỷ Lục Dục Tháp, Chưởng Pháp Giả Vân Thiền Y có thể làm được sao?
- Thiền Y Tôn Giả cố gắng lên!
La Sóc nắm chặt hai tay, vết máu ở khóe miệng chưa khô, hai mắt nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của Vân Thiền Y.
- Thiền Y tôn giả!
Toàn trường vang lên những tiếng trầm trồ khen ngợi, trong lòng mọi người cũng hiểu, nếu tất cả mọi người không thể đi lên, chí ít vẫn có một người có thể tiến lên.
Chỉ cần người này không phải là người của Cực Lạc Thần Vực là được.
Nhất thời, sắc mặt Vân Thiền Y biến hóa, quanh người yêu mang chớp động, khí tức mênh mông mà bén nhọn lan tràn, lăng không bỗng nổi lên gió nổi mây phun.
- Huyễn Yêu tinh vực tới lãnh giáo đây!
Vân Thiền Y hét to.
- Ầm!
Nhìn Lục Dục Tháp trên bầu trời cao ngất, quanh người Vân Thiền Y ngũ sắc thần quang một lần nữa phóng lên cao, khí thế xung quanh chợt biến sắc!
- Vù vù!
Chân mang huyền cương, thân ảnh Vân Thiền Y trong nháy mắt vọt tới dưới Lục Dục Tháp, ánh mắt rơi xuống chỗ mái hiên, khóe miệng khẽ nhếch lên, gót sen khẽ nhúc nhích, giống như ảo ảnh điểm lên Lục Dục Tháp!
- Xoẹt!
Vừa mới tiếp xúc đến mái hiên, cả người Vân Thiền Y trong nháy mắt rơi xuống phía dưới, Thiên Quân lực gây áp lực lên thân thể Vân Thiền Y, Vân Thiền Y âm thầm biến sắc, trong lòng dâng lên một cổ hào hùng!
- Ta không tin! Lục Dục Tháp mạnh như vậy sao?
Vân Thiền Y thầm trầm ngâm, âm thầm ngưng kết thủ ấn trước ngực, ánh mắt co rúm, quanh người ngũ sắc hào quang sáng chói rực rỡ lại một lần nữa nhuộm đẫm xung quanh!
Từ xa nhìn lại, Vân Thiền Y tựa như một con bướm xông thẳng lên thương khung, cao ngạo quanh quẩn thiên địa.
- Đây là Thiền Y đang tấn công mạnh mẽ!
Ôn Phúc Diệp thấp giọng kêu lên, chỉ thấy Pháp Diệp ở bên cạnh chắp tay trước ngực, ngưng trọng nói:
- Vật vốn không nên, cưỡng cầu tự nhiên gian khổ!
- Nói như vậy sư huynh cho rằng vật ở đây vốn nên của ngươi sao?
Ánh mắt Ôn Phúc Diệp nhướng lên.
- Ầm!
Âm thanh trên Lục Dục Tháp không phát ngừng ra, điện quang lóe lên, thần quang lóng lánh khí phách lăng tuyệt, rất nhanh, tốc độ leo tường của Vân Thiền Y về phía trước càng ngày càng chậm.
- Có phải hay không, thử một lần là biết! Nhưng chí ít vật như vậy cũng không phải hoàn toàn thuộc về Cực Lạc, nếu không hôm nay Cực Lạc thần yến này cũng sẽ không vui mừng như thế!
Sâu kín mở miệng, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt Pháp Diệp thần bí, chợt xoay đầu lại chậm rãi nói với Ôn Phúc Diệp.
- Pháp Diệp đến hôm nay hoàn toàn không giấu diếm suy nghĩ trong lòng mình!
Ôn Phúc Diệp hừ lạnh một tiếng, chợt nhìn về phía trời cao.
- Cẩn thận, Thiền Y tôn giả!
Vô số thanh âm kinh hãi vang dội thiên địa, thanh âm hàn khí trong nháy mắt khiến tâm tình mọi người dao động, thần sắc vô cùng bối rối!
- Thiền Y!
Gần như đồng thời, Ôn Phúc Diệp cũng xông lên trời cao, đỡ lấy Vân Thiền Y rốt cục cũng thể tiếp tục kiên trì trèo lên!
Vừa mới đỡ lấy, uy áp mênh mông bên trong thân thể Vân Thiền Y liền truyền ra, trong nháy mắt tràn ngập lòng bàn tay Ôn Phúc Diệp, hai người cùng nhau thừa nhận nguyên khí thuộc tính ngập trời, thân thể chợt lui về phía sau!
- Rầm rầm rầm!
Trên thương khung, liên tục lui về phía sau mấy trăm thước, hai vị cường giả Nguyên Thiên cảnh mới dừng lại cước bộ!
- Không sao chứ?
Hai tay Ôn Phúc Diệp run rẩy, khí huyết trong nháy mắt cuồn cuộn bốc lên, thở phì phò nói.
Sắc mặt Vân Thiền Y trắng bệch, khổ sở vô cùng, tựa như vừa chịu một đòn nghiêm trọng, quay đầu lại nhìn Ôn Phúc Diệp nhẹ giọng nói:
- Nguyên khí thuộc tính mộc phía trên này quá mức kinh khủng, ta không thể chống cự!
Hai người chậm rãi hạ xuống đất, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, một lần nữa trở lại bên cạnh Pháp Diệp.
Pháp Diệp đưa cho Vân Thiền Y và Ôn Phúc Diệp hai chai đan dược, ngưng trọng nói:
- Vẫn khỏe chứ? Nhị vị sư muội?
Vân Thiền Y cũng không khách khí, đưa tay lấy đan dược nuốt vào, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói:
- Bây giờ đến phiên sư huynh!
Pháp Diệp chậm rãi gật đầu, vung trường y, đi tới Lục Dục Tháp, ngưng giọng nói:
- Các vị nhìn xem! Ta có thể tiến vào Lục Dục Tháp hay không!
- Ầm!
Thân như tia chớp, Pháp Diệp toàn lực hành động, tốc độ cực nhanh, như long như xà, một loại năng lượng vô cùng hào hùng bay thẳng đến chân trời, hướng về phía Lục Dục Tháp!
Vừa ra tay, toàn trường khiếp sợ!
Trọng áp của Lục Dục Tháp tựa hồ hoàn toàn không có trở ngại với Pháp Diệp:
- Đông đông đông!
Ba tiếng, Pháp Diệp tựa như mãnh thú xông lên Lục Dục Tháp!
- Xoẹt!
Nguyên khí thuộc tính kinh khủng lan tràn thiên địa, khe hở không gian chung quanh tựa như mạng nhện trong nháy mắt vỡ ra.
Trong nháy mắt, Pháp Diệp đã đến tầng cao nhất của Lục Dục Tháp, ý vị kinh khủng ngập trời trên người Pháp Diệp trong nháy mắt bị áp chế tiêu diệt không thấy!
- Cái gì!
- Pháp Diệp tôn giả trèo lên rồi! Hắn trèo lên rồi!
- Chẳng lẽ đầu mối này thật sự có duyên phận với Pháp Diệp tôn giả?
- Trời ạ, tốc độ của Pháp Diệp tôn giả cũng quá nhanh đi!
Toàn trường kinh hãi, Pháp Diệp như giẫm trên đất bằng bước lên Lục Dục Tháp, vô số ánh mắt hoảng sợ cũng tập trung trên người Pháp Diệp.