← Quay lại trang sách

Chương 2461

Nam Kha vực chủ, đề nghị của Pháp Diệp như thế nào?

Giữa không trung tựa như có tiếng rồng ngâm gầm thét, Lục Dục Tháp khổng lồ trong nháy mắt bị một cổ uy áp cực kỳ nồng nặc tràn ngập.

Vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Lục Dục Tháp, nhất thời một cổ năng lượng làm cho người ta huyết dịch sôi trào tràn ngập phía chân trời, linh hồn của mọi người cũng theo đó mà rung động!

- Có thể!

Là thanh âm của Nam Kha vực chủ, thanh âm yêu mỵ mà tà dị, mang theo một loại thiên uy thần thánh chân thật đáng tin trong nháy mắt như thiêu đốt ý chí chiến đấu và chiến ý của mọi người!

- Nếu đã như vậy, vậy thì bắt đầu đi!

Khóe miệng Pháp Diệp khẽ nhếch lên, mang theo khuôn mặt nghiêm nghị khí độ trở về đài cao, âm thầm gật đầu với Ôn Phúc Diệp.

- Bắt đầu trèo lên tháp,!

Theo thanh âm giống như sông băng của Ôn Phúc Diệp, mấy vạn vực chủ trong nháy mắt tập hợp dưới Lục Dục Tháp, ánh mắt hưng phấn nhìn về phía trời cao, tràn đầy rung động.

- Thiền Y sư muội, chúng ta hãy vào cuối cùng!

Pháp Diệp nhìn Vân Thiền Y và Ôn Phúc Diệp, trở lại chỗ ngồi, tròng mắt chậm rãi nhắm lại.

Vân Thiền Y bình tĩnh, kéo Ôn Phúc Diệp qua một bên:

- Bên trong Lục Dục Tháp chính là cô gái ngươi tìm được sao? Cô gái kia quả nhiên là đầu mối của Thái Cổ đại kiếp sao?

Vân Thiền Y đã một thời gian không gặp Ôn Phúc Diệp, thái độ cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.

Ôn Phúc Diệp sâu kín nhìn thoáng qua Vân Thiền Y, chợt nói:

- Đăng tháp này ta cũng mới biết được. Vừa rồi những lời mà ngươi nghe thấy..., đều là Nam Kha khuếch tán trong đầu ta đấy!

-...

Ánh mắt Vân Thiền Y thảng thốt.

Chợt, thanh âm xen lẫn nguyên khí của Vân Thiền Y truyền tới trong tai Ôn Phúc Diệp:

- Vậy bây giờ hắn vẫn đang ở trong tâm thần của ngươi sao?

Ôn Phúc Diệp lắc đầu, ngưng thần nói:

- Biến mất rồi, đây đều là cấm chết còn sót lại khi ta bị rút sợi tơ thất tình lục dục năm đó, hắn vô cùng dễ dàng khống chế tinh thần của ta!

Vân Thiền Y quay đầu lại lạnh lùng nhìn Lục Dục Tháp, nhẹ giọng nói:

- Xem ra cô gái kia cực kỳ trọng yếu với Thái Cổ đại kiếp, ta thấy Tô Dật vừa nghe thấy tin tức kia tinh thần hoàn toàn chấn động!

Nói xong, Vân Thiền Y tìm kiếm tung tích Tô Dật, mới phát hiện hắn đã không còn ở đây.

- Bởi vì nữ tử kia là người yêu của Tô Dật!

Ôn Phúc Diệp thản nhiên nói.

- Ầm!

Ánh mắt Vân Thiền Y trong nháy mắt ngây dại, nhếch đôi môi, có chút mất tự nhiên nhìn Ôn Phúc Diệp:

- Tô Dật chính là vì nàng mà đến?

Ôn Phúc Diệp gật đầu, chợt nói:

- Căn bản như thế! Hôm nay để Vô Ngu thúc dẫn hắn đi vào, là để cho hắn xem Vân Tinh ở đâu, nhưng một chiêu này của Nam Kha đã vượt xa dự liệu của mọi người!

Chợt, Ôn Phúc Diệp và Vân Thiền Y lùi ra sau một chút, hai người đồng thời nhìn Pháp Diệp.

- Pháp Diệp cũng không thể dấu diếm dã tâm muốn trèo lên tháp, hắn tựa hồ rất muốn biết bên trong Lục Dục Tháp là cái gì! Hắn và Nam Kha đồng dạng đều muốn mở ra chúng thần chi giới.

Vân Thiền Y thấp giọng nói.

- Chỉ cần Tô Dật tối nay không vào tháp là tốt rồi! Theo ta được biết, Vân Tinh đến hiện tại vẫn không chịu đi vào khuôn khổ, Nam Kha nhất định là biết cái gì rồi, cho nên đang tìm chìa khóa có thể mở ra cánh cửa trái tim của Vân Tinh! Nếu không ngày mai chính là kỳ hạn cuối cùng, Nam Kha chỉ có thể dùng sức mạnh với Vân Tinh!

Ôn Phúc Diệp lạnh lùng nói.

Vân Thiền Y có chút mất mác, nhẹ giọng nói:

- Tô Dật đã biết như thế, làm sao không tiến vào chứ? Một lát nữa ta vào xem thế nào!

Lúc này, bên trong Lục Dục Tháp, một thân ảnh vóc người cao to mạnh mẽ rắn rỏi từ bên tháp đi vào, chính là Nam Kha.

Trong tháp là một căn phòng nhỏ lưu ly xanh thẳm, chói mắt rực rỡ.

Bên trong phòng, Vân Tinh đang ngồi xếp bằng trên giường đá, căn phòng ngọc bích chiếu sáng chói mắt, cả người Vân Tinh tản ra một loại thánh lực thanh tân tự nhiên.

Trên khuôn mặt còn đọng hai hàng lệ, Vân Tinh nhắm hai tròng mắt, tựa như bảo vệ tình cảm chân thành, phong bế chính mình.

Sáu giác quan đóng chặt, không ai có thể nhích tới gần.

Cứ như vậy, đứng bên ngoài căn phòng nhìn Vân Tinh, trong con ngươi của Nam Kha lộ ra một nụ cười tà dị.

- Thiên Ca đại nhân kêu ta buông tha cho ngươi, trực tiếp dùng ngươi mở ra chúng thần chi giới, nhưng ta làm sao bỏ được?

Bàn tay rơi xuống căn phòng xanh thẳm, nhất thời một cổ thần uy xông ra, một đạo uy thế màu xanh đậm từ bên trong gầm thét mà ra, nặng nề hất bàn tay Nam Kha!

- Ba!

Trên khuôn mặt hoàn mỹ nhất thời xông ra một tia sát cơ mênh mông và tức giận, nhẹ giọng quát Vân Tinh ở trong phòng.

- Chỉ dựa vào chút tu vi cũng có thể thương tổn được ta, Mộc Trấn Thiên Thạch quả nhiên là năng lượng thuần túy nhất trong Ngũ Hành!

Chợt, Nam Kha âm trầm cười nói:

- Ngươi nên cầu nguyện tối nay tên Hỗn Độn Yêu Hoàng đó sẽ không xuất hiện, nếu hắn xuất hiện ta chắc chắn sẽ giết chết! Hôm nay là cơ hội cuối cùng để ngươi thần phục ta, ngày mai sau khi luyện hóa ngươi, ta sẽ trở thành thần chân chính!

Một hồi lâu, Vân Tinh vẫn không nói, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Nam Kha âm trầm nhìn Vân Tinh ngồi trong căn phòng nhỏ, gợn sóng bắt đầu khởi động, thân hình biến mất.

Cách Cực Nhạc Thần Đô ba trăm dặm, ánh mắt đám người Tô Tiểu Soái sáng quắc nhìn trong thành, trên cự tháp không ngừng chảy ra tia sáng nguyên khí.

Trước mắt tất cả mọi người đều biết lai lịch của Vân Tinh, và mục đích thực sự Tô Dật tới vực ngoại.

Vân Tinh, mẫu thân, còn có cừu hận của cuộc đời!

- Bọn họ bắt đầu trèo lên tháp rồi!

Tô Tiểu Soái lạnh lùng nói.

Nhất thời, phía sau Tô Dật ánh mắt đỏ ngầu, tức giận nhìn Vô Ngu:

- Ta muốn đi vào! Vô Ngu! Ở bên trong là Tinh Nhi! Nhất định là Tinh Nhi!

- Ta biết, bên trong đúng là có một nữ tử!

Vô Ngu nói.

- Đừng cản, ta muốn đi!

Dưới chân Tô Dật nhất thời quang mang chớp động, ánh mắt lóe lên, đã khó kìm nén sốt ruột trong lòng.

- Ầm!

Vô Ngu cảnh giới Nguyên Thiên cảnh mang theo uy thế kinh khủng ngăn cản trước người Tô Dật, hỏa diễm nóng bỏng lan tràn, trên không trung xẹt qua một đường vòng cung vây quanh Tô Dật.

- Lão đại cẩn thận!

Tô Tiểu Soái kêu lên.

- Tô Dật!

Ánh mắt Tô Thiên Tước và Linh Lam Âm cũng trầm trọng.

Nhất thời, Phong Cuồng Nhất Kiếm đứng phía sau Vô Ngu, mang theo vẻ áy náy nhìn về phía Tô Tiểu Soái:

- Xin lỗi, các đại nhân! Lần này ta đứng về phía Vô Ngu tôn giả!

- Ngươi muốn làm gì?

Tô Dật lạnh lùng nói, chiến ý bắt đầu khởi động.

- Ngươi đã hứa với ta không vọng động!

Vô Ngu quát lên, chợt Vô Ngu nhìn sang phía sau.

- Những lời Phúc Diệp tôn giả vừa nói ta hoàn toàn không biết, chuyện trèo lên tháp nàng trước đó cũng không nói với ta! Đây nhất định là âm mưu của Nam Kha! Hắn đang muốn dẫn xà xuất động!

Vô Ngu nói.

Nhất thời, Tô Dật hít sâu một hơi, nhìn phía trên Lục Dục Tháp đang phát ra âm thanh không ngừng, chợt nói:

- Vậy ta càng muốn đi! Ngày mai sẽ là đại hội Chưởng Pháp Giả, đây là cơ hội duy nhất ta có thể tới gần Vân Tinh!

- Tiến vào, sau đó thì sao? Nơi đó có hơn vạn vực chủ, còn có Chưởng Pháp Giả, ngươi cứu được Vân Tinh sao? Chỉ cần ngươi có thể tiến vào Lục Dục Tháp, Nam Kha nhất định sẽ giết chết ngươi!

Vô Ngu quát lên.

Nhất thời, cả người Tô Dật sát ý dữ dội tuôn ra, tức giận nói:

- Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?

Nếu đã biết tung tích của Vân Tinh, Tô Dật không có cách nào giữ được tỉnh táo.

- Bình tĩnh chớ nóng vội, đợi đến đêm đi. Chúng ta sẽ hội hợp với Phúc Diệp và Thiền Y, ngày mai an bài tốt rồi hãy nói! Lục Dục Tháp không phải nơi dễ tiến vào như vậy đâu!