← Quay lại trang sách

Chương 2464

Xoẹt!

Một cổ thần lực siêu phàm thanh tân tự nhiên khiến cho tâm thần Tô Dật chấn động, nhất thời, hai mắt Tô Dật bắt đầu tuôn lệ, khàn giọng nói:

- Tinh Nhi, nhất định là Tinh Nhi!

- Ầm!

Chỉ trong chớp mắt, Tô Dật cũng đi tới vị trí Pháp Diệp tiến vào Lục Dục Tháp, cước bộ tiến lên, sóng gợn không gian chung quanh không ngừng truyền ra một tiếng âm bạo róc rách. Tô Dật đã tiến vào!

- Tiến vào rồi!

Toàn trường hoan hô, nhìn thiếu niên như thần linh vọt vào, vô số vực chủ ồ lên kinh ngạc.

Ngược lại, Vân Thiền Y và Ôn Phúc Diệp đều có vẻ mặt lo lắng. Tô Tiểu Soái vỗ đầu, ngưng giọng nói:

- Ài, đúng là có thể tiến vào!

- Làm sao bây giờ?

Ôn Phúc Diệp nhìn Vô Ngu tôn giả.

Vô Ngu nhướng mày, ánh mắt thâm trầm, chợt nói:

- Pháp Diệp và Nam Kha ngao cò tranh nhau, nếu như Tô Dật nhanh trí, chuyện này chưa chắc là bất lợi với Tô Dật!

- Thiền Y, ngươi đi trấn an tất cả vực chủ, tình huống nhiều thay đổi, bọn họ không thể sinh thêm dính líu!

Vô Ngu lạnh giọng nói.

Chợt, Vô Ngu nhìn Ôn Phúc Diệp, khẽ nói:

- Thiếu niên này rút cuộc có lai lịch ra sao, Phúc Diệp tới đây nói cho ta biết!

Ôn Phúc Diệp nhìn thoáng qua Tô Tiểu Soái, ánh mắt hai người thâm trầm, chuyện đã đến nước này, cũng không thể tiếp tục giấu diếm.

Nhất thời, Vân Thiền Y nhanh chóng đi đến dưới đài, trong nháy mắt hấp dẫn không ít ánh mắt của các vực chủ, dựa theo chỉ thị của Vô Ngu trưởng lão, báo cho các vực chủ, bất kể kết quả như thế nào phải lấy đại cục làm trọng.

Các vị vực chủ sớm đã có lòng rút lui, bao gồm La Sóc bên trong rối rít phụ họa đồng ý.

La Sóc giơ hai tay tán thành, đại hội Chưởng Pháp Giả vốn là nơi các Chưởng Pháp Giả biểu diễn đầu mối, là một hoạt động trọng thể.

Ba vị thượng tầng tinh vực nói thế nào, chư vị vực chủ liền làm như thế. Khiêu chiến của Lục Dục Tháp khiến cho tất cả vực chủ đều thầm hiểu rõ, đầu mối của Lục Dục Tháp không phải chuyện đùa, không phải thứ mình có thể chống lại.

Trước mắt Pháp Diệp và Cực Lạc Thần Vực tranh đoạt đầu mối, lại có thêm một Tô Dật tiến vào.

Thái Cổ đại kiếp, chúng thần chi giới gì đó đều chỉ là chuyện của ba người này.

- Thiền Y tôn giả, tất cả chúng ta nghe theo ngươi, ngươi nói làm sao thì làm như thế!

La Sóc dẫn đầu hô to.

Khuôn mặt Vân Thiền Y nhất thời khẽ động, khóe miệng khẽ nhếch lên, thần thái mị hoặc trong nháy mắt khuynh đảo chúng sinh:

- Tốt, một hồi nữa bất kể phát sinh chuyện gì, tất cả chỉ nhìn là được rồi! Xuất thủ hỗ trợ như thế nào, ta tin tưởng trong lòng các vị vực chủ tự có phán đoán suy luận!

Là giúp Nam Kha? Hay là giúp Pháp Diệp? Hay là giúp Tô Dật?

Hơn vạn tên vực chủ chau mày, ồn ào nghị luận, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về hướng Lục Dục Tháp, Cực Lạc thần yến hôm nay không đơn giản như Nam Kha đã nói. Những tiếng oán hận nổi lên bốn phía, tất cả mọi người đều cảm thấy bị Nam Kha đùa bỡn!

Việc đã đến nước này, chỉ có thể cẩn thận giải quyết.

Chợt, hơn vạn vực chủ tự nhiên lui về phía sau, Vân Thiền Y gật đầu, thân hình khẽ di động, bóng hình xinh đẹp trở lại đài cao.

Thanh âm của Vô Ngu giống như hồng chung xông về trời cao, thân hình trong nháy mắt vọt tới bên cạnh Vân Thiền Y:

- Thiền Y, ngươi cũng biết chuyện này sao? Thân phận thật sự của thiếu niên kia thật sự đáng sợ?

Vân Thiền Y lo sợ gật đầu, thấp giọng nhìn về phía Lục Dục Tháp:

- Vô Ngu thúc, hắn chính là nhi tử của Ôn Phù, có quan hệ cực kỳ sâu xa với chúng thần chi giới! Bất kể Nam Kha có âm mưu gì, Pháp Diệp biến hoá kỳ lạ như thế nào, chúng ta nhất định phải giúp Tô Dật!

Hít sâu một hơi, Vô Ngu cố gắng bình ổn kích động trong lòng, quay đầu nhìn mọi người, nhẹ giọng nói:

- Thiền Y ở lại đây trông chừng, Phúc Diệp theo ta tới Thất Tình cung!

- Lúc này còn tới Thất Tình cung làm gì? Nơi này bất cứ lúc nào cũng sẽ có đại chiến!

Vân Thiền Y ngưng trọng nói, không khí xung quanh vô cùng khẩn trương.

Pháp Diệp và Nam Kha đánh nhau vì chúng thần chi giới, tác động Thái Cổ đại kiếp, hơn vạn vực chủ còn có cả Cực Nhạc Thần Đô đều sẽ bị dính líu vào trong.

- Đúng vậy, Vô Ngu thúc, lúc này còn đi đâu? Tỷ ta ở đây sẽ rất an toàn!

Ôn Phúc Diệp nói.

Vô Ngu phất phất tay, thở dài một hơi:

- Ta vốn còn muốn cho Nam Kha một cơ hội cuối cùng, chuyện của hắn và chúng thần chi giới ta đã sớm biết, mãi cho đến hôm nay ta mới biết được, hắn là muốn dụ Tô Dật đến đây, giết chết Tô Dật! Nhưng không ngờ lại có thêm một Pháp Diệp nảy sinh bất ngờ!

Vuốt vuốt chòm râu bạc, Vô Ngu nghiêm túc nói:

- Càng như thế, ta càng phải chặt đứt chướng ngại cho Yêu Hoàng! Thật không dám giấu diếm, ta có thể mở ra Thất Tình cung!

- Cái gì!

Vân Thiền Y và Ôn Phúc Diệp đồng thời kinh ngạc.

- Đừng nhìn ta như vậy, ta từ nhiệm Chưởng Pháp Giả sớm như vậy, Nam Kha sinh lòng nghi ngờ ta, các ngươi cho rằng không có nguyên do sao?

Vô Ngu cười lạnh.

- Thất tình lục dục của ta được cứu rồi!

Ánh mắt Vân Thiền Y chợt lóe, nhìn Ôn Phúc Diệp, hai người mơ hồ có chút kích động.

- Không sai! Thất tình lục dục của Pháp Diệp cũng ở bên trong, chúng ta lấy ra coi như có thêm một món phòng vệ!

Nhất thời, mấy người thống nhất quyết nghị, Tô Tiểu Soái và Vân Thiền Y ở lại thủ hộ, Vô Ngu và Ôn Phúc Diệp cùng đi mở Thất Tình cung!

Sau khi hai người rời đi, tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt lên Lục Dục Tháp.

Lục Dục Tháp hào quang mờ mịt, quang mang lục sắc lan tràn trực tiếp chấn động không gian xung quanh thành các vết rách!

- Lão Đại, tuyệt đối không được manh động!

Tô Tiểu Soái lần đầu tiên khẩn trương, chắp tay trước ngực, chăm chú nhìn Lục Dục Tháp!

Bên trong Lục Dục Tháp.

Tô Dật vừa tiến vào tựa như tiến vào trong rừng rậm cổ xưa, khí tức sinh mệnh tràn đầy khiến trong lòng Tô Dật run lên.

Chỉ một thoáng, năng lượng mộc thuộc tính mênh mông xung quanh hội tụ, chỉ trong nháy mắt, trước người liền hội tụ một đạo hành lang xanh biếc thật dài. Dọc theo hành lang, theo mỗi bước đi của Tô Dật, không gian phía trước liền lóe ra từng đạo sóng gợn.

- Đông!

Thanh âm thanh thúy vang vọng bên tai, lúc này Tô Dật đang thi triển Vân Ảnh Đạp Sương.

Thủy Trấn Thiên Thạch và Mộc Trấn Thiên Thạch hoà lẫn, khiến hơi thở của Tô Dật trong nháy mắt dung hợp cực kỳ hoàn mỹ với không gian xung quanh.

- Đát đát đát!

Tô Dật không ngừng tiến lên, bước trong thông đạo bằng gỗ mềm mại, cách đó không xa một căn phòng nhỏ trong suốt màu xanh xuất hiện trước mặt Tô Dật0.

Người trong căn phòng, chính là Vân Tinh, hai chân bị trói, trên khuôn mặt trắng nhợt vẫn còn lưu lại hai dòng lệ, khiến trong lòng Tô Dật rung động.

Hai đạo nhân ảnh trước căn phòng khiến Tô Dật vội vàng dừng bước, xoay người sang chỗ khác, nín hơi ngưng thần, cẩn thận lắng nghe.

Một gã chính là Pháp Diệp, một gã vóc người cao to, mặt mũi anh tuấn tà mị, có mấy phần cuồng ngạo, có lẽ chính là Nam Kha.

- Không ngờ đến cuối cùng người tiến vào lại là ngươi!

Nam Kha cau mày, thanh âm trầm thấp bén nhọn.

- Tại sao không thể là ta?

Pháp Diệp không chút khách khí trả lời.

- Vậy ngươi nói xem, là đầu mối Cực Nhạc tinh vực ta tìm được mạnh, hay là đầu mối Pháp Diệp ngươi tìm được mạnh?

Nam Kha cười cười nhìn Pháp Diệp, trong con ngươi thâm thúy hiện lên một tia sát ý.

Pháp Diệp chắp tay trước ngực, khẽ cúi đầu, chợt nhìn vào căn phòng màu xanh, ánh mắt vô cùng khát vọng nhìn Vân Tinh bên trong.

- Ta không tìm được đầu mối.

Pháp Diệp thản nhiên nói.

- Thúi lắm, không có đầu mối của chúng thần chi giới, chỉ dựa vào loại phàm phu tục tử như ngươi làm sao có thể tiến vào?

Nam Kha chất vấn, âm điệu nâng lên.