Chương 2465
Nhất thời, Pháp Diệp cau mày, ngưng trọng nói:
- Không tìm được, không có nghĩa là ta không có! Có lẽ này đầu mối này vốn thuộc về Thần Á tinh vực chúng ta?
Thoáng ngẩn người, khóe miệng Nam Kha khẽ nhếch lên, đáng tiếc nói:
- Không ngờ Pháp Diệp nổi danh cương trực công chính cũng có tư tâm? Thần Á tinh vực sớm đã có chuẩn bị, nói đi, ngươi muốn làm gì?
- Ngươi muốn làm gì ta muốn làm cái đó!
Pháp Diệp thản nhiên nói.
Nhất thời, quanh người Pháp Diệp khí cơ phun trào, sâu kín ngẩng đầu nhìn Nam Kha:
- Người sau lưng ngươi muốn hồi sinh, ta làm sao không muốn mở ra chúng thần chi giới, nếm thử tư vị làm thần?
- Thì ra ngươi đã đi qua vết rách của Loạn Ma tinh vực?
Ánh mắt Nam Kha thoáng chốc âm trầm.
Con mắt Pháp Diệp khẽ lóe lên, sâu trong con ngươi trong nháy mắt hiện lên một tia ba động nhỏ không thể thấy, nhưng không biểu lộ, đưa tay khẽ đặt lên căn phòng màu xanh, tiếp tục đi tới.
- Hiên Viên Thiên Ca quả nhiên đang tìm ta! Bữa tiệc hôm nay chính là muốn giết chết ta?
Tô Dật thoáng trầm ngâm.
Nhất thời, Nam Kha cuồng tiếu, nhìn Pháp Diệp:
- Hắn không muốn cho ta tìm ra ngươi, nhưng xem ra cũng không cần như vậy! Thiên Ca đại nhân cho rằng ngươi không thể thiếu, nhưng trong mắt ta ngươi chẳng qua là một kẻ ngu xuẩn tự đi tìm cái chết!
Xoay người lại, Pháp Diệp nhẹ giọng nói:
- Thì ra người sau lưng ngươi là Hiên Viên Thiên Ca! Thật ra ngươi chẳng qua là một người giúp hắn làm việc! Ngươi có thể giúp hắn thì ta cũng có thể, ta còn có thể giúp hắn nhiều hơn! Đại hội Chưởng Pháp Giả ngày mai ta thay ngươi tham gia!
Nam Kha chăm chú nhìn Pháp Diệp, tựa hồ hoàn toàn không kinh ngạc trước những lời của Pháp Diệp:
- Nói như vậy, ngươi cảm thấy ngươi có thể thay thế ta?
- Hiện tại ta đã đứng ở đây, đầu mối này ngươi không cách nào mở ra, chẳng lẽ còn chưa đủ để nói rõ mọi chuyện sao?
Trong đôi mắt Pháp Diệp giấu diếm sát cơ, khiến Tô Dật đang trốn phía sau nhất thời trong lòng khẽ động.
Bất luận là Nam Kha hay là Pháp Diệp đều giống như suy nghĩ trước đó của mình.
Nam Kha và Hiên Viên Thiên Ca muốn mở chúng thần chi giới, Hiên Viên Thiên Ca muốn mượn tay Nam Kha sống lại, Nam Kha cũng muốn nhân dịp du ngoạn đỉnh núi chúng thần chi giới, trở thành vị thần chân chính.
Mặc dù không biết Pháp Diệp rốt cuộc có thân phận, thủ đoạn như thế nào, nhưng Pháp Diệp đồng dạng cũng muốn trở thành thần chí cao.
Trong lúc hai người trước mặt đang bận rộn giằng co, trong đầu Tô Dật lại điên cuồng vận chuyển rút cuộc nên làm thế nào để cứu Vân Tinh.
Thật ra, bởi vì Pháp Diệp có thể nhích tới gần Mộc Trấn Thiên Thạch, Tô Dật ngược lại hi vọng Nam Kha có thể thu phục Pháp Diệp.
Trong khi đang suy nghĩ, Nam Kha lại quát lớn:
- Ta bất kể ngươi có phải Hỗn Độn Yêu Hoàng hay không, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết trong tay ta!
- Ken két!
Tiếp theo trong nháy mắt, vòng xoáy màu tím sậm của không gian mênh mông quanh người Nam Kha bắt đầu chớp động, sau lưng một đạo thanh âm âm trầm nhanh chóng truyền đến.
- Chủ nhân, đây chính là Hỗn Độn Yêu Hoàng!
Nam Kha cung kính lên tiếng.
- Là ngươi?
Trong vòng xoáy, một thanh âm khàn khàn như giấy nhám truyền ra, uy áp kinh khủng truyền khắp thiên địa, trong nháy mắt Pháp Diệp cũng rút lui về phía sau.
- Xoẹt!
Khoảng cách Pháp Diệp lui xuống cũng chỉ cách chỗ Tô Dật trăm mét, trong vòng xoáy âm sóng dữ dội lướt tới, năng lượng âm trầm phô thiên cái địa.
- Uy áp mạnh quá! Đó chính là Hiên Viên Thiên Ca sao?
Tô Dật kinh sợ.
Trong vòng xoáy một mặt người biến hình mơ hồ từ từ hiện ra, một đôi mắt ảm đạm hé mở, giống như vũng bùn chỉ cần nhìn vào sẽ chìm sâu bên trong.
- Yêu Hoàng? Đã lâu không gặp!
Hiên Viên Thiên Ca nhìn Pháp Diệp, chậm rãi mở miệng, thật giống như gọi hồn!
Nhất thời, thân thể Pháp Diệp run rẩy phát run, có chút mất tự nhiên nhìn Nam Kha và Hiên Viên Thiên Ca.
Tiếp theo trong nháy mắt, xung quanh một cổ năng lượng màu vàng đất hùng hậu chắc chắn chiếm cứ hai chân, giống như cự thạch ngàn cân áp trong lòng, trong nháy mắt Pháp Diệp ưỡn thẳng người.
- Ta không phải là Yêu Hoàng, các ngươi không muốn nhận ta làm Hoàng cũng được! Hôm nay, Nam Kha ngươi chắc chắn phải chết! Còn cả kẻ không ra hình người như ngươi!
Pháp Diệp lạnh nhạt nói, hai tròng mắt nhảy lên, một cổ khí tức uy mãnh bá tuyệt chạy chồm quanh người, hoàn toàn ngược lại với dáng vẻ không ứng phó kịp vừa rồi!
Khí thế dữ dội của Pháp Diệp khiến Tô Dật và Nam Kha đồng thời cả kinh, trong lốc xoáy ảo ảnh lóe lên, thanh âm Hiên Viên Thiên Ca âm hàn khàn khàn:
- Ngươi không phải Yêu Hoàng? Ngươi rốt cuộc là ai?
Bỗng dưng, tia sáng nguyên khí khắp người Nam Kha cũng chạy chồm, thấp giọng nói:
- Chủ nhân, hắn chắc chắn là Yêu Hoàng! Hắn từng đến Huyễn Ma tinh vực, hắn có thể đến gần Mộc Trấn Thiên Thạch! Chúng ta giết hắn rồi! Ngày mai sẽ tế ra được Mộc Trấn Thiên Thạch, chúng thần chi giới sẽ tái hiện nhân gian!
Một hồi lâu, Hiên Viên Thiên Ca sâu kín nhìn thoáng qua Pháp Diệp:
- Bắt sống người này! Hắn phải sống!
- Vì sao?
Nam Kha nghi ngờ nói.
Nghe vậy, Pháp Diệp cũng nhướng mày, cước bộ chậm rãi lui về phía sau, Tô Dật núp ở góc trong lòng cũng bối rối.
Hiên Viên Thiên Ca tìm mình không phải muốn giết mình, chẳng lẽ Hiên Viên Thiên Ca có ẩn tình khác?
- Xoẹt!
Lốc xoáy biến mất, thân ảnh Hiên Viên Thiên Ca biến mất trong không khí, chỉ để lại một câu nói:
- Muốn thành thần thì cứ làm theo ta nói!
Bỗng dưng, tử quang biến mất, tia sáng xanh đậm vẩy lên trên người Pháp Diệp và Nam Kha, ánh mắt hai người đồng thời run lên, sát cơ dữ dội lướt ra!
Cách không nhìn nhau, một giây sau, phía trước căn phòng xanh đậm, Pháp Diệp và Nam Kha đồng thời nhìn về phía Vân Tinh ở trong phòng, mỗi người đều tuôn ra khí tức vô cùng!
- Xoẹt!
Sắc mặt hai người đồng thời đại biến, năng lượng tựa như kênh đào trùng kích ra, trong nháy mắt cả Lục Dục Tháp đột nhiên chấn động!
- Bang bang!
Hai người lăng không đối chưởng, ngọn lửa nóng bỏng chung quanh giống như mãnh thú giao kích với nhau.
Chỉ nghe một tiếng nổ mãnh liệt vang lên, trên không trung thông đạo màu xanh vươn ra xung quanh!
- Bang bang!
Không gian mở rộng, quang mang màu xanh đậm trước người cũng ầm ầm trở nên rộng lớn, khiến Tô Dật đang ẩn núp cũng phải run lên.
Hai người trước mặt đều có Nguyên Thiên cảnh ngũ trọng, giao thủ không giống người bình thường.
Như vậy xem ra, Lục Dục Tháp này có thể nói là một bảo bối cấp Thiên phẩm, lực đánh mãnh liệt như vậy cũng có thể dung nạp.
Không gian vô cùng vô tận kéo dài mở rộng, năng lượng Mộc Trấn Thiên Thạch tràn ngập xung quanh!
- Ầm!
Nam Kha một tay chống mặt đất, chậm rãi đứng dậy, ở đối diện Pháp Diệp vẫn đứng vững không ngã, giống như bàn thạch.
Nhất thời, khóe mắt khẽ nhếch lên, Nam Kha nheo mắt nói:
- Không ngờ ngươi lại giấu diếm lâu như thế! Xem như ta nhìn nhầm người!
- Hô!
Hít sâu một hơi, ánh mắt Pháp Diệp lóe lên, thần vân màu vàng nhạt trong mắt chợt lóe rồi biến mất, từ quanh người một cổ khí tức bá đạo bỗng nhiên dâng lên!
- Rầm rầm rầm!
Ba tiếng nổ vang liên tục, trên mặt đất thổ long dâng lên, năng lượng thổ thuộc tính cuồng bạo không che dấu nữa, không gian xung quanh nhộn nhạo, bụi mù đầy trời, khí thế lừng lẫy!
- Cực Lạc thần vực uy phong đủ lâu rồi, Thần Á tinh vực ta không tranh giành, nhưng không có nghĩa chúng ta không có thực lực! Nam Kha, hôm nay người có thể ra khỏi Lục Dục Tháp chỉ có thể là ta!
- Lục Long Thổ Lưu Kính!
Theo tiếng gầm giận dữ của Pháp Diệp, sáu con thổ long che khuất bầu trời gầm thét mà ra, uốn quanh phía sau, uy thế khổng lồ tựa như thôn thiên!
Tiếng âm bạo vang vọng, lục long nhất tề mà ra, trong nháy mắt nguyên khí mộc thuộc tính bị tách ra, Nam Kha nhanh chóng từ trong sương khói tiêu xạ ra!