Chương 2472
Theo phương hướng Hồng nhi chỉ vào, trong mây mù dày đặc, giữa thiên địa mờ mịt mơ hồ có chút động tĩnh.
Trong mắt tinh quang chợt lóe, Tô Dật nhanh như tia chớp lướt về phương hướng Hồng nhi vừa chỉ.
Ước chừng qua hai canh giờ, Tô Dật rốt cục dừng lại giữa một mảnh thiên địa mờ mờ.
Hỗn Nguyên Chí Tôn Công mãnh liệt mênh mông, trong ánh mắt Tô Dật thần vân lóe lên, nhanh chóng vẹt ra mây mù trước người.
- Ách...
Một tiếng kêu đau đớn khe khẽ khiến trong lòng Tô Dật mãnh liệt rung động, chân bước ra, nhất thời nhìn thấy một đạo thần quang ngũ sắc nằm trên mặt đất.
- Thiền Y!
Tô Dật quá sợ hãi.
Người nằm trên mặt đất không phải là ai khác, chính là Vân Thiền Y cùng bị hút vào chúng thần chi giới.
Vân Thiền Y mặt mũi thảm bại, tóc tai bù xù, sắc mặt cực kỳ thống khổ, trên cung bào ngũ sắc vết thương chồng chất, rõ ràng vừa rồi đã trải qua một cuộc ác chiến.
- Thiền Y, tại sao ngươi lại ở đây?
Tô Dật lập tức đỡ Vân Thiền Y đứng dậy.
Khóe miệng máu tươi đầm đìa, trong mắt Vân Thiền Y hiện lên vẻ thống khổ, nhìn Tô Dật:
- Là Pháp Diệp, ta cùng truyền tống ở khu vực này, không ngờ khi tỉnh lại hắn lại bắt đầu đánh lén ta!
Oán hận cắn răng, Vân Thiền Y nhận lấy linh dịch của Tô Dật, ngồi xếp bằng thổ nạp, qua một hồi lâu, khí huyết mới từ từ thông suốt.
Tô Dật lắc đầu, ngưng giọng nói:
- Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, hắn có thể giúp ta đi vào đã đủ rồi. Hiên Viên Thiên Ca ở trong này, chúng ta phải nhanh chóng tìm được bí mật ngăn cản Thái Cổ đại kiếp, hoàn toàn phá hủy Hiên Viên Thiên Ca! Pháp Diệp cũng không thể bỏ qua cho hắn!
Ánh mắt khẽ động, Vân Thiền Y gật đầu, hai người đứng dậy, đưa mắt nhìn xung quanh.
Chung quanh không ngừng có sương khói màu trắng tràn ra, tảng lớn sơn mạch, đại địa, kiến trúc đã sớm hóa thành phế tích trong dòng chảy thời gian.
Bất kể là Tô Dật hay là Vân Thiền Y cũng căn bản không phân rõ phương hướng.
Tô Dật nhìn xung quanh, hai người thong thả bước đi, chợt Vân Thiền Y chỉ vào một đạo quang mang màu lam nhạt nơi xa, gấp giọng nói:
- Tô Dật, ngươi xem nơi đó là cái gì?
Nghe vậy, ánh mắt Tô Dật nhướng lên, trong phế tích nơi xa, quang mang chớp động, tựa như biển gầm.
Xa xa nhìn lại, tia sáng xanh thẳm phát sáng đến mức tận cùng nổi lên sóng lớn màu trắng cao mấy trăm thước, sóng lớn hình tròn cuồn liên tiếp, giống như muốn cuốn trôi tất cả, uy áp cổ xưa mà thần bí làm ánh mắt người ta chấn động!
- Đi, chúng ta đi xem!
Ánh mắt Tô Dật sáng ngời, nhìn về phía Vân Thiền Y ở bên cạnh.
Đi tới bên cạnh, nhìn lên bầu trời ánh mắt hai người rung động, nhịp tim bắt đầu gia tốc, thì ra đó cũng không phải là sóng lớn tia sáng.
Tia sáng nguyên khí mênh mông tựa như thần liên đan vào, không ngừng tụ tập những nguyên tố rất nhỏ từ từ dâng lên một vòng giảo nguyệt màu xanh da trời, chiếu rọi đến nửa thiên địa.
Giữa thiên địa đen tối vô cùng vô tận này, trên tàn tích năng lượng thiên địa lại bay qua một đỉnh núi xanh biếc, khiến vạn vật trong nháy mắt trở nên cực kỳ yên lặng.
- Thiền Y.
Con mắt Tô Dật khẽ động, hít sâu một hơi, nhìn mảnh minh nguyệt trước mặt, nội tâm từ từ kích động.
- Ừ?
Vân Thiền Y sâu kín nói.
- Ngươi có phải từng nói với ta trong chúng thần chi giới có truyền thừa của đôi mắt lam tinh song nguyệt không?
Tô Dật ngây người nói.
Bỗng dưng, Vân Thiền Y thầm kêu một tiếng, được Tô Dật nhắc nhở, nhanh chóng đi tới mảnh phế tích, từng đạo thủ ấn biến hóa, nhất thời quanh thân tia sáng chợt lóe.
- Ầm!
Tro bụi trong nháy mắt bay tán loạn, Vân Thiền Y nheo mắt, nhất thời kêu lên:
- Tô Dật, ngươi mau tới đây xem!
Đi tới bên cạnh, chỉ thấy phía trên một tấm biển đá viết bốn chữ Song Nguyệt bộ lạc, nhất thời ánh mắt Tô Dật sáng rực!
Đúng rồi, nơi này nhất định chính là vùng đất truyền thừa của lam tinh song nguyệt.
Không chút do dự, Tô Dật bắt đầu bố trí Hỗn Nguyên Cổ Chung.
Hỗn Nguyên cổ chung trong suốt long lanh, huyền văn giăng đầy, một cổ khí tức thê lương đột nhiên khiến cho cả tòa thiên địa càng trở nên rộng rãi hùng vĩ, thần bí vô cùng!
Tinh đồng ngưng trọng, Tô Dật và Vân Thiền Y đi vào bên trong cổ chung, huyền bạch song nguyệt trên đỉnh đầu nhất thời tràn ngập hỏa diễm, làm cho người ta nhìn vào như bỏng mắt, không gian chung quanh thoáng lắc lư dao động!
- Vũ Mặc!
Tô Dật khẽ nói, ánh mắt hiện ra trận trận tia sáng kỳ dị.
Lúc này này một vòng song nguyệt thê lương hùng hồn bắt đầu giao hòa với nhau, phát ra một tiếng ngựa hý leng keng, thanh âm tựa như hồng chung xuyên thấu không gian.
Song nguyệt hợp làm một thể, mang theo nhiệt độ lạnh như băng, quang mang khổng lồ bay thẳng đến chân trời, sau đó đụng vào năng lượng không gian vô hình trên không trung.
Hồn thể của Độc Cô Vũ Mặc chấn động rồi!
- Ầm!
Song nguyệt dung nhập vào trong tấm năng lượng màu lam thần bí.
Sau đó, toàn bộ thiên địa đột nhiên run lên, không gian xanh thẳm cuồn cuộn xung quanh trong nháy mắt ngưng tụ ra một mâm tròn vô cùng khổng lồ.
Trên mâm tròn, lam tinh lóng lánh, tiếng gầm gừ mang theo tiếng nổ vang vọng thiên địa, làm cho tâm hồn run rẩy.
Động tĩnh này kéo dài gần nửa canh giờ, cuối cùng bắn lên như pháo hoa màu lam kết thúc.
Dưới huyến lệ, ẩn chứa năng lượng tựa như hủy diệt.
- Có người đi ra!
Vân Thiền Y rút lui cực nhanh về phía sau, ánh mắt chăm chú, Tô Dật lại càng khẩn trương nói không ra lời, nhìn mây mù màu trắng trước người bay lên, bên trong từ từ đi ra hai đạo thân ảnh.
- Sao lại là hai người?
Trong lòng Tô Dật buồn bực.
Mây mù lượn lờ, bí văn cuộn sóng lóng lánh thiên địa, hai đạo thân ảnh từ từ rõ ràng.
- Vũ Mặc!
Tô Dật hét lớn một tiếng, thân hình nhanh chóng xông lên.
Nhất thời, Vân Thiền Y bĩu môi, nhẹ giọng nói:
- Tên này tại sao lại trêu chọc ra một cô gái?
Độc Cô Vũ Mặc vẫn toàn thân trong suốt, hai tròng mắt xanh thẳm, trong tay đỡ một vị lão ẩu đồng dạng cũng có đôi mắt lam tinh song nguyệt.
Trong một thoáng nhìn thấy Tô Dật, đôi môi anh đào của Độc Cô Vũ Mặc khẽ mở ra, trong nháy mắt đi tới bên cạnh Tô Dật, tròng mắt đỏ bừng, thanh lệ dào dạt.
- Tô Dật, thật sự là ngươi sao?
Độc Cô Vũ Mặc run giọng nói.
Chính mắt một lần nữa nhìn thấy Độc Cô Vũ Mặc, Tô Dật cũng giống như nằm mơ, khi mở rộng hai cánh tay muốn ôm nàng, lại trực tiếp xuyên qua thân thể Độc Cô Vũ Mặc.
- Vũ Mặc?
Tô Dật khàn giọng, Vũ Mặc đứng trở lại bên cạnh lão ẩu.
Thân thể lão ẩu đồng dạng cũng trong suốt, nhìn Tô Dật đánh giá.
- Chính là hắn sao?
Lão ẩu mở miệng, thân thể gầy yếu thấp bé bởi vì kích động bắt đầu run rẩy.
Độc Cô Vũ Mặc đứng bên cạnh nặng nề gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Lão tổ, đây chính là Yêu Hoàng đại nhân mà ta đã nói với ngài!
Nhất thời, Tô Dật hiểu vị lão nhân trước mắt này chính là lão tổ của Song Nguyệt bộ lạc.
Vân Thiền Y vội vàng tiến lên chào hỏi, cùng hành lễ với Song Nguyệt lão tổ.
- Không được, không được, Yêu Hoàng đại nhân, ta đã nghe Vũ Mặc nói, đại lễ này ta làm sao có thể tiếp nhận?
Lão ẩu sợ hãi nói.
Nhất thời, Tô Dật có chút khó hiểu, lão ẩu chợt nói ra nguyên do năm đó.
Thì ra, năm đó khi vạn yêu gấp rút tiếp viện Yêu Hoàng, Song Nguyệt bộ lạc là bộ lạc lánh đời chưa bao giờ tranh giành quyền thế, nhưng thế sự phân tranh, bất đắc dĩ dính dấp vào trong.