Chương 2473
Nhưng là bộ lạc vô tội chịu khổ, lão ẩu thân là thủ lĩnh Song Nguyệt bộ lạc, dĩ nhiên biết năm đó rốt cuộc có chuyện gì.
Ngắm nhìn Tô Dật, lão ẩu cảm khái không dứt, kể lại chuyện xảy ra năm đó.
Chuyện lão ẩu kể lại, đại khái cũng giống như Hồng nhi trần thuật.
Chỉ có điều từ góc độ của Song Nguyệt bộ lạc, làm những người đứng nghe càng thêm thảm thiết!
Lão ẩu nói hồi lâu, chợt ngừng lại một chút, nói:
- Yêu Hoàng, năm đó Hiên Viên Thiên Ca dẫn ngươi nhập vò, chúng ta cũng biết ngươi đi là sai. Nhưng ngươi vì thương sinh linh Thần Vực, vì thiên địa đại đạo, vẫn lựa chọn đi vào, chúng ta cũng biết, ngươi vốn không nên lựa chọn điều này, tất cả tinh vực cũng biết ngươi đi hiến thân! Song Nguyệt bộ lạc ta đồng dạng cũng biết, vì vậy mãi không chịu tản đi, cũng là muốn tạ ơn ngươi!
Song Nguyệt lão ẩu xúc động nói.
Tô Dật liền tranh thủ đỡ lão ẩu dậy, trong lòng tràn đầy cảm khái, đây hoàn toàn là chuyện của Yêu Hoàng lúc trước, mình tới thừa nhận làm thế nào chịu đựng nổi.
- Lão tổ, Tô Dật thấy hổ thẹn! Phần ân tình này, sau khi Tô Dật giết Hiên Viên Thiên Ca và Pháp Diệp mới kết luận được!
Tô Dật khẽ nói.
- Hiên Viên Thiên Ca?
Nghe thấy cái tên này, lão ẩu giống như nghe thấy tên của lôi đình, cả người run rẩy, ánh mắt hiện lên mấy phần run sợ.
- Đúng vậy, lão tổ biết hắn sao?
Tô Dật lập tức hỏi.
Lão ẩu cười lạnh một tiếng, chợt nói:
- Hiên Viên Thiên Ca dã tâm bừng bừng, ai không biết. Năm đó Thái Cổ đại kiếp chính là hắn tạo thành! Yêu Hoàng đại nhân hiện giờ ngươi vẫn phải đi ngăn cản hắn sao?
Đối mặt với câu trả lời của lão ẩu, Tô Dật nặng nề gật đầu.
Hiện tại Hiên Viên Thiên Ca vẫn còn trạng thái hồn thể, quanh quẩn các nơi ở chúng thần chi giới, hơn nữa vẫn chưa biết tung tích của Pháp Diệp.
Sau khi Pháp Diệp đánh bị thương Vân Thiền Y, sự tồn tại của Pháp Diệp càng thêm nguy hiểm.
Vì vậy, bất kể là Pháp Diệp hay là Hiên Viên Thiên Ca, Tô Dật cũng ngăn cản bọn chúng trong chúng thần chi giới.
- Yêu Hoàng đại nhân! Ta nguyện ý giao phó toàn bộ lực lượng của Lam Tinh Song Nguyệt bộ lạc cho ngươi! Chỉ cần ngươi có thể đổi được chúng sanh thái bình!
Lão ẩu chính nghĩa nói.
Tô Dật nhất thời yên lặng, nhìn lão ẩu hồi lâu không lên tiếng, trong lòng gợn sóng cuồn cuộn.
Chợt, ánh mắt Tô Dật nhìn về hướng Độc Cô Vũ Mặc, lão ẩu cười cười:
- Yêu Hoàng yên tâm, Vũ Mặc ta rất thích! Nếu có được truyền thừa của Song Nguyệt bộ lạc ta, muốn khôi phục thân thể chỉ là chuyện sớm hay muộn!
Nói xong lời này, Độc Cô Vũ Mặc chớp mắt nhìn lão tổ.
Lão tổ vuốt ve mái tóc Độc Cô Vũ Mặc, ánh mắt dừng lại trên người Tô Dật:
- Yêu Hoàng, bộ lạc chúng ta đã đợi quá lâu rồi! Thế lực năm đó cùng nhau huyết chiến đều đã bị tiêu diệt, nhưng chúng ta vẫn một mực chờ đợi ngươi! Chúng ta không biết nhiều lắm, nhưng đều có thể truyền thụ toàn bộ lại cho ngươi! Hi vọng có trợ giúp đối với ngươi!
Chợt, lão ẩu kêu Tô Dật tiến sát lại, bàn tay khô héo đặt lên trán Tô Dật, một tia tơ nhện tinh hồn rơi vào đầu Tô Dật.
- Ầm!
Sóng âm kinh khủng vang vọng ngất trời, một cổ năng lượng mãnh liệt kèm theo trí nhớ xông vào trong đầu Tô Dật.
Đại yến Yêu Hoàng giới năm đó, bao gồm tất cả chi tiết đều hiện ra trong đầu Tô Dật.
- Thì ra như vậy!
Tô Dật thở dài.
Nhìn bộ dạng Tô Dật như đã hiểu rõ mọi chuyện, lão ẩu khẽ mỉm cười, dưới lòng bàn tay, một mảng không gian đốt cháy thành hư vô, từng luồng uy áp linh hồn mãnh liệt tựa như cự long trùng thiên bắt đầu khởi động.
Thiên Nguyên Yêu Hồn của Tô Dật, năng lượng bí văn giống như mặt trời thổi quét, nhất thời Tô Dật chậm rãi nói ra một câu:
- Thì ra Yêu Hoàng giới ở chỗ đó!
- Ầm!
Trong lúc Tô Dật lơ đãng, cuồng phong gào thét, mây đen giăng đầy, sấm sét rền vang.
Một mảnh năng lượng băng tinh màu xanh đậm thổi quét, các loại năng lượng lóe lên giữa thiên địa, sóng gợn không gian chợt hóa thành sóng lớn lấp lánh mở ra!
- Lão tổ!
Độc Cô Vũ Mặc hét lớn một tiếng, trơ mắt nhìn lão ẩu hóa thành một điểm sáng tiêu tán trong không gian.
Cho đến khi lão ẩu hoàn toàn biến mất, Tô Dật mới thở dài một tiếng.
Chờ đợi lâu như thế, Song Nguyệt bộ lạc nhất định là trong lòng bất bình, hôm nay thấy Độc Cô Vũ Mặc, lão tổ biết có người nối nghiệp, mới nói ra bí mật trong lòng, hoàn toàn yên tâm rời đi!
Nói chính xác, thật ra Song Nguyệt bộ lạc đã từ rất lâu không thuộc về mảnh thiên địa này rồi!
Hoàn toàn là vì mình, vì Yêu Hoàng!
- Xoẹt!
Sau khi lão ẩu tản đi, Độc Cô Vũ Mặc khóc một hồi lâu, chợt toàn thân quang mang lam sắc cuồn cuộn, tinh thể màu xanh ngập trời giống như hồng thủy mở cổng, hung hăng đổ xuống bắn ra!
- Ầm!
Toàn bộ không gian khổng lồ chung quanh đều bị phá hủy hầu như không còn, trong không gian bể tan tành, từng đạo vòng sáng không gian đen nhánh thoáng hiện.
Tảng lớn hư không bị phá hủy, nhất thời Độc Cô Vũ Mặc hóa thành hào quang, một lần nữa lướt vào trong Hỗn Nguyên Cổ Chung!
- Vũ Mặc!
Tô Dật khẽ gọi.
Chợt, trong cơ thể Tô Dật có một giọng nữ vang lên:
- A Dật, ta hiện tại chỉ là một đạo hồn thể! Lão tổ đã truyền lại tất cả trí nhớ cho ngươi! Vậy mọi việc cũng nhờ vào ngươi!
Nghe xong, Tô Dật nhìn xung quanh, ánh mắt đọng lại, sắc mặt tái nhợt.
Khi Tô Dật và Vân Thiền Y chuẩn bị bước đi, Tô Dật lại bị thanh âm của Độc Cô Vũ Mặc ngăn cản.
- A Dật, ta thích ngươi! Mang ta về Thiên Man, được không?
Thanh âm của Độc Cô Vũ Mặc ngay sau đó xông vào màng nhĩ Tô Dật.
Nhất thời, khóe miệng Tô Dật khẽ nhếch lên, vòng sáng bí văn xung quanh ầm ầm bể tan tành thành một cái khe.
- Ầm!
Chỉ nghe một tiếng oanh minh kịch liệt, Tô Dật nhìn thoáng qua Vân Thiền Y, Tô Dật thuận miệng nói:
- Thiền Y, đi theo ta, đi xem địa bàn năm đó của ta!
- Ừ!
Vân Thiền Y nghiêng đầu nói với Tô Dật:
- A Dật, ta cũng muốn cùng ngươi quay về Thiên Man!
Quay đầu nhìn Vân Thiền Y, khóe miệng Tô Dật hiện lên một vẻ cuồng ngạo, nhất thời thân hình như điện, lao về phương hướng đã định sẵn trong đầu!
- Ầm!
Vân Thiền Y ở phía sau, hư không phá hủy, hóa thành một điểm sáng đi theo Tô Dật trùng kích lên bầu trời!
- Vù vù!
Chúng thần chi giới rộng lớn đổ nát, ở giữa thiên địa trống trải, Tô Dật và Vân Thiền Y giống như sao băng xẹt qua phía chân trời.
Dọc theo lộ tuyến theo lời lão ẩu, Tô Dật cứ tiến lên, thân hình từ từ dung hợp với không gian.
Đã qua hơn nửa ngày, Tô Dật rốt cục đi tới trước mặt một miếu thờ tan hoang!
Vừa rơi xuống đất, cả người Tô Dật như có một tâm tư chua xót xâm chiếm, nhìn mảnh phế tích trước mặt, hoang tàn đổ nát, Tô Dật cũng không khỏi nhớ lại Yêu Hoàng đại yến rầm rộ năm đó!
- U Lạc!
Tô Dật sâu kín nói, chợt sóng vai với Vân Thiền Y đi tới Yêu Hoàng giới.
Trở lại rồi!
- Ta rốt cục đã trở lại rồi!
Trong lòng Tô Dật rống to!
Đối mặt với hoàn cảnh vừa lạ lẫm vừa quen thuộc trước mặt, trong lòng Tô Dật như có trăm ngàn cảm xúc.
Cung điện to lớn sụp đổ trước mặt, mặt đường cung điện giống như ngọc thạch bị phủ lên một tầng tro bụi rất lớn, Tô Dật có thể cảm giác được chỉ có đau đớn vô tận.