Chương 2481
Đây chính là chân tướng của Thái Cổ đại kiếp sao?
Tô Dật có chút buồn bực, chẳng lẽ bên trong vòng xoáy này chính là Thái Cổ đại kiếp sao?
Ban đầu Yêu Hoàng cũng vì tìm kiếm vật này mà bỏ mạng?
Nhất thời, trong lòng Tô Dật nhất thời hiểu ra, cái gọi là Thái Cổ đại kiếp chẳng qua là một loại quy luật tự nhiên của thế giới Hỗn Độn mà thôi.
Thái Cổ đại kiếp tự có quy luật vận chuyển, trong năng lượng mênh mông bao hàm thiên địa sơ khai, bao hàm vạn vật sinh trưởng, càng bao hàm chúng sinh.
Giờ phút này Tô Dật, không còn trốn tránh nữa, mặc cho năng lượng trong cơ thể rót vào trong vòng xoáy.
Giờ phút này, Tô Dật chợt nhớ tới một chuyện, mình từ Địa Cầu đến đây có quan hệ gì đến trận Thái Cổ đại kiếp bộc phát hay không?
- Lần đó xuyên không có phải cũng là một loại quy luật tự nhiên?
Tô Dật đột nhiên ý thức được tất cả mọi thứ đều nằm trong quy luật nhân quả, mình lại giống như không bị quy luật nhân quả trói buộc.
Tựu như mình không giải thích được đến dị giới này, là quy luật sai khiến, Thái Cổ đại kiếp vạn năm một lần, đồng dạng là quy luật sai khiến.
Không bị quy luật trói buộc, là bởi vì mình đã sống hoàn mỹ dưới quy luật như vậy.
Đây là số mệnh sao?
Tô Dật cau mày, một mực suy tư đến hết thảy liên hệ, chuyện nhìn như lộn xộn cũng bởi vì số mệnh dính líu vào.
Khi ở Địa Cầu, mọi người luôn nói tới cái gọi là số mệnh, xem ra đây chính là số mệnh!
Tô Dật khẽ mỉm cười, hai tay dính sát vào vòng xoáy Thái Cổ, vòng xoáy năng lượng tiếp tục bành trướng, không ngừng lớn mạnh, nhưng Tô Dật cũng không còn khó chịu giống như lúc trước.
Tất cả mọi người đều trốn tránh Thái Cổ đại kiếp, đều muốn đi khống chế Thái Cổ đại kiếp!
Nhưng không biết, bọn họ đang đi khống chế vận mệnh của mình.
Giờ phút này, mọi thứ chung quanh Tô Dật đều bất động, tiến vào trong khoảng không đen tối.
Đứng trong tinh không hoang vu thâm thúy, mỗi tế bào tinh thần lực trong cơ thể Tô Dật khuếch tán ra!
- Leng keng!
Ngôi sao trở về vị trí cũ, Thiên Vũ rực rỡ!
Bầu trời đêm u ám từ từ trở nên sáng chói, từng dải ngân hà giắt lên bầu trời, Tô Dật chậm rãi mở hai mắt, trợn mắt há hốc mồm!
- Đây là!
Hai tròng mắt Tô Dật chớp động, kinh ngạc vô cùng.
- Ầm!
Trong Thiên Vũ, tinh không thâm thúy từ từ truyền về một câu nói:
- Kinh ngạc sao? Đây là thế giới ngươi sáng tạo ra!
- Yêu Hoàng! Ngươi chưa chết?
Lập tức nhận ra đây là thanh âm của Yêu Hoàng, Tô Dật không khỏi vô cùng kinh ngạc.
- Vạn năm trước ta đã chết! Nhưng ngươi có thể nghe thấy thanh âm của ta, vậy ta cũng không tính là chết!
Thanh âm của Yêu Hoàng quanh quẩn trong chỗ sâu hư không.
Trong tinh không rộng lớn u ám, ngôi sao lấp lánh, trong quang mang sáng ngời, hết thảy vẫn còn như mộng huyễn.
- Đây là ý gì?
Tô Dật không khỏi buồn bực nói.
- Vừa rồi không phải ngươi lĩnh ngộ rất tốt sao?
Yêu Hoàng khẽ cười nói.
Tô Dật gãi gãi đầu, ngu ngơ nói:
- Những gì ngươi vừa nói, ta vẫn không hiểu!
- Xoẹt!
Vừa dứt lời, trước người Tô Dật một mảnh tinh quang lóe lên, Yêu Hoàng thấp giọng nói:
- Thiên Tinh Thần cung trước khi ta xuất chinh đến Ma Thần vực, từng coi cho ta một quẻ, nói ta không thể không đi nhưng đã đi thì không thể quay về! Nếu như ngươi là ta lúc đó, ngươi có đi không?
Trầm ngâm hồi lâu, Tô Dật nhíu mày, khẽ nói:
- Ta sẽ đi!
- Tại sao?
Thanh âm Yêu Hoàng nhàn nhạt.
- Vì chúng sanh, ta muốn thử một lần!
- Nhưng bọn hắn có người yêu ngươi, nhưng cũng có người hận ngươi, ghét ngươi, muốn hại ngươi, muốn giết ngươi, ngươi vẫn muốn đi sao?
Giọng nói của Yêu Hoàng trở nên nghiêm túc.
Hít thở sâu một hơi, Tô Dật nhìn ngôi sao mộng ảo sáng ngời nói:
- Ta vẫn nguyện ý! Bởi vì... chuyện này không thể thiếu ta!
- Vậy đây cũng là số mệnh của ngươi, là quy luật của ngươi!
Yêu Hoàng nói.
- Quy luật của ta...
Tô Dật thấp giọng rù rì, nhắc đi nhắc lại những lời này.
- Ta sẽ đi thủ hộ trăm họ bởi vì đây là số mệnh của ta. Ngươi từ dị giới mà đến, đây cũng là số mệnh của ngươi! Tất cả chúng ta đều có số mệnh, điều này mới khiến Hỗn Độn đen tối trở nên thú vị!
Yêu Hoàng cười ha ha.
Nhất thời, hai mắt Tô Dật trừng trừng, nhìn khoảng không thâm sâu, Yêu Hoàng lại biết hắn đến từ Địa Cầu?
- Không cần nhìn ta như vậy, ta biết ngươi chưa bao giờ là ta. Ta chính là ta, không ai có thể thay thế được! Ngươi chẳng qua là thay ta đến đi hết con đường mà ta chưa đi xong thôi!
Yêu Hoàng nói.
Ngay sau đó, thanh âm của Yêu Hoàng tiếp tục truyền ra:
- Hôm nay ngươi gánh vác phương pháp khống chế, lại có được Thần Ma đồng thể ta, trận chúng sanh hạo kiếp này, mệnh số thiên địa đã đến trước mặt ngươi, chỉ có ngươi đi giải quyết!
- Ta làm sao giải quyết đây?
Tô Dật khẽ hỏi.
- Cái gọi là khống chế của Hiên Viên Thiên Ca chẳng qua là kế sách nhất thời, muốn hoàn toàn giải quyết nguy cơ, cần dựa vào một mình ngươi!
Yêu Hoàng nói.
- Vậy rút cuộc phải làm thế nào?
Tô Dật vẫn không rõ.
- Quy luật! Chúng sanh đều rực rỡ, đại đạo trong lòng, nhân quả cùng tuần hoàn, Hỗn Độn Quy Nhất Nguyên!
Tiếng nói vừa dứt, ngôi sao đầy trời biến mất, thanh âm của Yêu Hoàng cũng theo đó dừng lại.
Nhớ lại những gì Yêu Hoàng vừa nói..., Tô Dật lâm vào trầm tư.
Chúng sanh đều rực rỡ, mỗi người đều có mệnh số của mình.
Đại đạo trong lòng, là nói đối với mệnh số, có người sẽ cố gắng thực hiện, có phấn đấu, nhưng có người sinh lòng ác ý, hủy hoại mệnh số của mình.
Nhân quả cùng tuần hoàn, thiên đạo sáng tỏ, quy luật của chúng sanh trong từng điểm thời gian sẽ có những phản hồi bất đồng.
Không có nhân quả nào tự nhiên mà có, càng không có nhân quả tùy ý.
Tựa như Hiên Viên Thiên Ca, mặc dù giết Yêu Hoàng, học được cách khống chế Thái Cổ đại kiếp, cuối cùng vẫn thua trong tay U Lạc.
Quy luật chi đạo, tuyệt không thể tả!
- Hỗn Độn Quy Nhất Nguyên!
Chân mày Tô Dật nhíu lại, những lời này có ý gì?
Trôi lơ lửng trong không gian hắc ám rộng lớn, bên trong Hỗn Độn Tô Dật từ từ vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công.
Hai đạo quang mang một đen một trắng dung hợp lẫn nhau, bao trùm quanh người, nhất thời Tô Dật từ từ tiến vào trong lĩnh ngộ.
- Vậy quy luật thiên địa là cái gì?
Tô Dật thấp giọng trầm ngâm, hai đạo năng lượng Thần Ma quấn quanh lẫn nhau, thiên địa bổn nguyên lấp lánh quang mang kinh khủng chung quanh thân thể.
Thời gian như cát trôi, trong không gian hắc ám, Tô Dật không biết đã ngộ ra bao lâu.
Suy nghĩ đến quan hệ giữa hỗn độn, chúng sanh, người, yêu, ma, trong đầu Tô Dật không ngừng hồi tưởng đến Yêu Hoàng và cuộc đời của mình.
Quay đầu lại thoạt nhìn, tựa hồ càng không để ý, ngược lại càng có khả năng.
Thuận theo quy luật, không phân biệt sinh linh.
Từ đủ loại khác biệt trên địa cầu, quan hệ giai tầng đến thế giới khác người mạnh là vua, bởi vì lý niệm của Chí Tôn, đây đều là một loại cưỡng cầu quá đáng.
Vương Toàn Đức, Thánh Sơn, rồi đến Long Quảng, Nam Kha cũng như vậy, càng muốn lấy được lại càng không chiếm được.
Trong lòng lòng tham không đáy, càng muốn đi khống chế quy luật, lại càng bị quy luật cắn trả.
- Đây chính là cái gọi là mệnh số sao? Thuận thế mà làm, theo đà phát triển, tuân theo nội tâm, sáng tạo thần tích!
Nhất thời, Tô Dật mở hai tròng mắt, thần vân từ quanh người bạo liệt tuôn ra, ánh lửa cuồn cuộn quanh quẩn phía chân trời, vô số yêu hồn trùng kích thiên địa.
- Rầm rầm rầm!
Huyền Linh thần mạch xuyên thấu qua da thịt hiển lộ ra, theo lộ tuyến vận chuyển của Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, năm mươi tư đạo Huyền quan còn lại đồng thời nổ tung!
Âm thanh phát ra vang vọng Hỗn Độn, tràn đầy trong hư không, tinh thần lực một lần nữa rực rỡ nhô lên cao!
- Leng keng!
Hỗn Nguyên Cổ Chung bố trí trước người Tô Dật, thần vân tràn ngập, chói lọi.
Ý vị thê lương cổ xưa dung hợp trong Hỗn Độn, giờ phút này Tô Dật đã hoàn toàn luyện hóa được Huyền Linh thần mạch!