← Quay lại trang sách

- III - Trên đường phiêu lãng-

Được hai bửu pháp tiên nga, Liên và Tuấn quyết định làm một cuộc lãng du để thí nghiệm sự nhiệm mầu của chúng.

Sau khi lo chôn cất thi hài cha mẹ nhờ sự giúp đỡ của những láng giềng còn sống sót, hai trẻ thành thật cảm ơn rồi từ giã họ lên đường.

Trời đã xế chiều. Hoàng hôn nhuộm tím chân trời tây và đàn chim ríu rít tìm về tổ ấm. Tuấn bâng khuâng hỏi chị:

- Đêm nay mình ngủ ở đâu, hở chị?

Liên đưa mắt nhìn qua rặng cây:

- Mình tìm một ngôi nhà gần đây ngủ tạm. Từ nay, chị em ta là hai đứa trẻ lạc loài, cầu sương điếm cỏ đều có thể là nhà.

- Hoàn cảnh này làm cho em nhớ đến hai câu thơ thầy em dạy trong lớp:

“Hỡi ơi trời đất vô cùng rộng,

Nhưng biết tìm đâu một mái nhà?”

Liên mỉm nụ cười khả ái:

- Sao lại không biết tìm đâu? Kìa, qua rặng cây có một mái nhà cũ kỹ, đó là mái nhà chúng ta tạm trú đêm nay.

Dứt lời, Liên nắm tay em, chạy về phía sau rặng cây. Con chim xanh bỏ vai Liên bay vút đến trước, cất tiếng hót líu lo. Đến trước ngôi nhà, Liên dừng bước gọi chim nhưng nó lắc lư cái đầu tỏ ý không chịu. Hai trẻ không biết làm thế nào, đành cất bước theo chim. Con chim thần bay chầm chậm rồi dừng lại trước một túp lều tranh. Nó vẫn không ngừng tiếng hót. Từ trong lều bước ra một bà lão. Bà đưa mắt kinh ngạc nhìn chim, nhìn hai đứa trẻ, cất giọng khàn khàn:

- Hai cháu từ đâu lạc đến đây? Trời đã tối rồi, hai cháu hãy vào nhà bà ngủ tạm đêm nay.

Liên lễ phép nói:

- Chiến trận đã làm cho ba má cháu chết, nhà cửa bị cháy, hai cháu lỡ đường lạc bước đến đây. Cảm ơn bà đã cho ngủ tạm.

Hai trẻ theo bà cụ vào lều. Thấy đóa hoa hồng kỳ lạ cài trên túi áo cậu bé, bà cụ bỗng thấy một niềm xót thương dâng lên dạt dào trong tâm khảm. Bà dọn cơm cho chúng ăn, sửa soạn giường cho chúng ngủ...

Bữa cơm vừa xong, con chim xanh đậu trên vai cô bé bỗng cất tiếng:

- Nữ tiểu chủ, nữ tiểu chữ.

Liên đưa tay vuốt nhẹ trên lưng chim, hỏi khẽ:

- Có chuyện gì thế, hở thần điểu?

Con chim đáp nhanh:

- Hãy xuống hầm núp đi. Mau lên... Mau lên...

Biết thần điểu báo điềm bất thường, Liên vội hỏi bà cụ:

- Nhà có hầm núp không, thưa cụ?

Bà cụ kinh ngạc nhưng cũng lanh ý đáp nhanh:

- Có. Hai cháu theo bà.

Bà cụ và hai đứa trẻ vừa chui xuống hầm trú ẩn thì những tiếng nổ vang dội gần đó làm rung chuyển cả túp lều mộc mạc. Tuấn hỏi chị:

- Mọt chê hay đại bác vậy chị?

- Đại bác thứ dữ.

- Rơi ở đâu vậy chị?

- Hình như hai trái rớt xuống ngôi nhà chúng ta định xin tạm trú ban nãy. Vài trái nữa gần đây.

Tuấn lè lưỡi, nhăn mặt:

- Hú hồn, nếu không nhờ thần điểu, chúng ta đã theo ba má rồi.

Bà cụ ngơ ngác nhìn hai trẻ. Qua giây phút kinh hồn, bà cụ ngắm nghía con chim xanh kỳ dị đậu trên vai cô bé. Con chim lại lên tiếng:

- Hết pháo kích rồi. Lên đi, nữ tiểu chủ.

Nghe theo lời chim, ba người rời khỏi hầm núp. Bà cụ chưa kịp hỏi han gì thì chim xanh lại giục Liên:

- Tất cả hãy theo tôi. Mau lên, mau lên.

Con chim rời khỏi vai Liên bay ra khỏi túp lều, bà cụ và hai trẻ vội vàng theo sau. Thần điểu bay thẳng đến ngôi nhà vừa bị pháo kích. Ngôi nhà đã sụp đổ phân nửa. Mọi người vừa vào nhà, những tiếng nổ dữ dội lại vang lên phía túp lều. Bà cụ tái mặt, run run:

- Tiêu tan nhà cửa bà rồi, cháu ơi!

Mọi người im lặng. Liên nắm tay bà cụ như muốn chia xớt nỗi lo âu của bà. Nửa giờ sau, con chim xanh mới lên tiếng:

- Hết pháo kích rồi. An tâm đi, nữ tiểu chủ.

Dưới ánh trăng mười sáu, Liên thấy rõ ngôi nhà này bị sụp đổ phía sau. Trong nhà không có ai, Liên đoán gia đình nhà này bị chết trong đống gạch đổ ngổn ngang. Bà cụ thở dài nói:

- Chiến tranh ghê gớm thật!

Liên vuốt nhẹ đầu chim, trách khẽ:

- Sao thần điểu không cứu gia đình này mà để cho họ chết thảm thiết như thế?

Con chim xanh cất giọng dàu dàu:

- Làm thế nào cứu hết được những nạn nhân của chiến tranh? Vả lại, nữ tiểu chủ không biết chớ, chủ nhà này là một con quỷ râu xanh hung tợn nhất trong xóm đã giết oan nhiều người dân lương thiện và làm cho bao gia đình tan nát. Cả vùng này đều sợ hắn. Luật quả báo mà.

Liên đưa mắt nhìn bà cụ:

- Có thật thế không, thưa cụ?

Bà cụ lại thở dài, gật đầu.

Bà cụ đưa hai trẻ trở về túp lều. Vào trong nhà, Liên thấy cái hầm núp bị vỡ tung, nhưng ngôi lều chỉ sạt đi một góc. Bà cụ biết mình vừa thoát chết nhờ hai đứa trẻ và con chim thần.

Sáng hôm sau, hai trẻ từ giã bà cụ, lên đường. Con chim xanh đậu trên vai cô bé, cất tiếng lảnh lót:

- An tâm đi, bà cụ. Trời, Phật bao giờ cũng phò hộ người hiền lương.

* * * * *

Vài tháng sau, hai đứa trẻ đặt chân đến thủ đô Sài Gòn. Trong thời gian qua, chúng đã phiêu lãng từ làng này sang làng khác bằng hai đôi chân nhỏ bé, chớ không nhờ đến những phương tiện lưu thông của xã hội văn minh. Chúng muốn đi khắp mọi nơi, hòa mình vào lòng dân tộc, để gieo rắc Tình Thương cho tất cả mọi người.

Lần đầu tiên đặt chân đến thủ đô, hai trẻ vô cùng ngạc nhiên trước cảnh rộn rịp tưng bừng, xa hoa lộng lẫy. Chúng bước từng bước ngập ngừng. Chúng nhìn hết cái lạ này đến cái lạ khác. Đến khi đã đói mèm, chúng mới vào đại một nhà xin ăn. Mấy ngày qua, chúng đã quen sống như thế. Chúng không có đồng bạc nào trong túi, mà chúng cũng không nghĩ cách làm ra tiền. Vào nhà nào, chúng cũng được tiếp đãi niềm nở tử tế và ra đi bao giờ chúng cũng để lại Tình thương, cả với những tấm lòng sắt đá.

Lần này bước vào một ngôi biệt thự nguy nga, ông chủ nhà sang trọng đã ra lệnh cho người ở đuổi chúng ra. Nhưng đứng trước chúng, người đầy tớ bỗng thấy xót thương, không thể cất lời xua đuổi. Bà chủ nhà từ trong bước ra, to tiếng quát tháo:

- Đuổi chúng đi, coi chừng chúng ăn cắp đồ đa.

Nhưng khi nhìn đến hai đứa bé, tự nhiên bà cảm thấy xót thương, giọng bà dịu lại một cách lạ lùng:

- Ồ hai cháu! Hai cháu vào nhà nghỉ ngơi, hai cháu muốn ăn gì cũng có. Hai cháu cứ ở đây, tội gì phải lang thang ngoài đường.

Liên biết bà ta dịu giọng là do tác dụng của đóa hoa thần, chớ thật ra bà ta không phải là người nhân đức. Tuy vậy, hai chị em nó cũng theo gót bà ta vào nhà. Trưa hôm ấy, chúng được bà chủ nhà sang trọng thết một bữa cơm đầy cao lương mỹ vị. Bà còn cầm chúng ở lại một đêm để được cái hân hạnh đãi thêm chúng một bữa cơm chiều thịnh soạn hơn.

Tối hôm ấy, chủ nhà có khách thật đông, người nào cũng có vẻ quý phái sang trọng. Bà chủ nhà dành cho chị em Liên một căn phòng, cạnh phòng khách. Tiếng ồn ào bên ngoài làm cho hai đứa trẻ không ngủ được. Chúng ra đứng tựa cửa phòng, vạch màn hoa nhìn vào phòng khách.

Những người khách quý của chủ nhà đang ăn uống say sưa, nói cười vui vẻ. Họ đang bàn đến những chuyện quốc gia đại sự, nhận định thời cuộc nước nhà, luận bàn tình hình quốc tế. Người nào cũng có vẻ thương nước mến dân, dốc hết tâm huyết vào công việc an bang tế thế.

Con chim thần bỗng nói khẽ vào tai Liên:

- Nữ tiểu chủ muốn biết họ là ai không?

Cô bé cũng nói thật khẽ:

- Họ toàn là những chánh khách, những nhân vật ưu tú của quốc gia.

- Không phải vậy đâu, nữ tiểu chủ.

- Vậy họ là ai?

- Có khó gì, nữ tiểu chủ cứ lấy đóa hoa hồng đưa trước mắt, hoa thần sẽ giúp tiểu chủ nhận rõ chân tướng mọi người.

Nghe theo lời chỉ bảo của chim xanh, Liên mượn đóa hoa thần của Tuấn đưa trước mắt, đóa hoa như bừng lên tia sáng soi rõ chân tướng đám tân khách hòa hoa. Lạ kỳ chưa, Liên không còn thấy bọn người khoác áo hào hoa kia nữa, mà chỉ thấy một lũ nửa người nửa ngợm, giống như lũ quỷ sứ, yêu tinh. Liên sợ hãi, nhắm mắt lại, không dám nhìn hiện tượng đó nữa. Tuấn dành lấy đóa hoa đưa trước mắt và nó chợt thét lên một tiếng khiếp đảm, hãi hùng.

Con chim thần trấn an hai trẻ:

- Đừng sợ gì cả, không ai dám làm gì chúng ta đâu.

Liên trấn tĩnh tinh thần, nói qua hơi thở dồn dập:

- Thật chẳng khác nào nhìn qua một tấm kính chiếu yêu. Thì ra bọn họ toàn là yêu tinh, quỷ quái cả.

Con chim ôn tồn giải thích:

- Thời này là thời yêu quỷ lộng hành để gạn lọc lại tinh anh của nhân loại. Bọn họ giả vờ thương dân yêu nước, nhưng thật ra đang mưu đồ gây xáo trộn để tranh quyền cướp của, để vinh thân phì da trên xương máu đồng bào.

- Vậy không có những người thương dân yêu nước chân thành sao?

- Có chứ, có rất nhiều anh hùng vô danh và hữu danh đã bỏ mình vì tổ quốc, và còn rất nhiều người đang tiếp tục nối gót họ để dành tự do, hòa bình cho đất nước.

Thằng Tuấn từ nãy giờ lặng im nghe, nó chợt lên tiếng:

- Làm thế nào diệt trừ bọn yêu quái này?

Chim thần thản nhiên đáp:

- Luật nhân quả mà, rồi chúng sẽ bị diệt bằng cách này hay cách khác, như con quỷ râu xanh hôm nào. Chúng ta có bổn phận gieo tình thương chớ không có pháp thuật để giết người, dầu là bọn người hung dữ.

Nói đến đây, chim thần bỗng bay vút ra ngoài phòng khách, cất tiếng gọi Liên:

- Nữ tiểu chủ, hãy theo tôi.

Liên và Tuấn vội vã chạy theo. Bọn tân khách đang bàn tán ồn ào bỗng im lặng ngạc nhiên nhìn hai đứa trẻ. Liên thấy họ vẫn hào hoa như thường, nhưng Tuấn với đóa hồng trước mắt, thấy họ đang nhìn nó với đôi mắt vô cùng hung tợn. Có con quỷ nhăn nanh phun ra một ngọn lửa xanh lè. Có con yêu đưa bàn tay đầy móng vuốt toan chụp nó. Có con tinh mặt rằn thở ra một làn hắc khí cuồn cuộn như khói. Tuấn sợ hãi, thụt lùi mấy bước. Con chim thần bỗng cất tiếng hót thanh tao, làm cho ngọn lửa phụt tắt, làm hắc khí tan biến. Bọn yêu tinh run sợ, khiếp đảm.

Tuấn lấy lại bình tĩnh, đưa cánh hoa hồng ra phía trước. Bọn yêu quỷ đều lùi lại, mắt chúng bỗng rươm rướm lệ.

Con chim thần gọi to:

- Thôi, chúng ta đi.

Rồi nó bay ra khỏi nhà. Hai trẻ nhanh nhẹn bước theo.

Khi chị em Liên chạy theo thần điểu ra tới đầu đường, con chim xanh thét to lên khẩn cấp:

- Nằm xuống, nằm xuống...

Thần điểu sà sát đất, Liên và Tuấn cũng bắt chước nằm sát xuống lề đường. Vừa lúc đó, một tiếng nổ chát chúa phía sau lưng và hai tiếng nổ liên tiếp phía xa xa. Vài phút sau, còi báo động hụ lên, âm hưởng kéo dài trong đêm nghe thật rừng rợn, hãi hùng. Tiếp đến tiếng phi cơ réo lên trên không trung, ánh hỏa châu soi sáng cả bầu trời.

Con chim thần vỗ cánh bay lên:

- Dứt rồi, đứng lên đi, tiểu chủ.

Liên vừa chỗi dậy vừa hỏi:

- Sao còi báo động còn hụ?

- Hụ thì hụ, nhưng hết nguy hiểm rồi.

- Hình như đạn pháo kích nổ ngay ngôi biệt thự chúng ta vừa ra.

- Phải rồi, nếu chậm chân, chúng ta bị chôn chung với bọn quỷ sống ban nãy.

- Bộ bọn họ chết cả sao?

Thần điểu nhắc lại lời nói trong biệt thự:

- Quả báo mà.

Liên thở dài não nuột:

- Nhưng cũng có những người lương thiện bị chất oan.

- Chiến tranh tàn nhẫn như vậy đó. Từ khi khói lửa về thành, không có nơi nào có thể gọi là an toàn nữa.

Tuấn nắm tay Liên, giục chị:

- Mình đi tìm nơi khác tạm trú đêm nay đi chị. Em mệt lắm rồi.

Con chim xanh như biết ý cậu bé, là là bay đi trước. Hai đứa trẻ cất bước theo sau, tâm hồn vẫn còn dao động vì những tiếng nổ kinh hồn.