← Quay lại trang sách

- IV - Chân và giả-

Sáng hôm sau, chị em Liên dẫn nhau dạo phố. Đường nào cũng tấp nập, trai thanh gái lịch dập dìu.

Không khí chiến tranh biến đâu mất, nhường chỗ cho sinh hoạt rộn rịp của thủ đô. Liên vui tươi, Tuấn hớn hở, tạm quên đi những ngày đau khổ đã qua.

Tuấn vui vẻ nói:

- Sài Gòn vui quá, hén chị?

Liên tươi cười:

- Hèn gì dân quê hay đổ dồn về thủ đô.

Thần điểu xen vào:

- Không phải dân quê ham vui mà về đây đâu. Họ muốn tìm nơi tương đối an toàn.

Liên chau mày:

- Như chúng mình chứ gì! Nhưng rồi cảnh chết chóc vẫn diễn ra. Bao giờ đất nước mới thanh bình, cho người dân hiền lành hết khổ?

Hai chị em im lặng. Con chim cũng thôi líu lo. Xe cộ vẫn ồn ào; khách đi đường vẫn tấp nập.

Chợt nhớ sự linh ứng đêm qua, Tuấn đưa đóa hoa hồng trước mắt, chú ý quan sát người qua đường. Nó bỗng thét lên, kinh ngạc:

- Chị ơi, lạ quá!

- Gì mà lạ?

Tuấn trao đóa hoa thần cho chị:

- Chị xem thử thì biết.

Liên tiếp lấy đóa hoa, đưa trước mắt. Liên thấy quanh mình đủ hạng người: kẻ mặt xanh, kẻ mặt rằn; người đầu trâu, người mặt ngựa; cũng có kẻ hiền lành chất phác, cũng có người phong nhã hào hoa. Thật là một xã hội phức tạp lẫn lộn những người lương thiện với lũ yêu ma quỷ quái.

Cô bé rùng mình, không dám xem nữa. Con chim thản nhiên nói:

- Xã hội có hai bộ mặt và con người cũng có hai bộ mặt.

Liên buồn rầu nói:

- Đó là sự thật hay chỉ là ảo giác?

- Khi ảo giác tan đi thì chỉ còn sự thật.

- Vậy thì làm sao xã hội được bình yên?

- Không có nước nào trên thế giới được bình yên hoàn toàn. Chỉ có chốn Niết Bàn, Cực Lạc hay Thiên Đường... mới là những chốn thanh tịnh bình yên.

Liên chán nản, thở dài:

- Làm thế nào để tạo được Thiên Đường ở hạ giới?

- Phải làm cho chiến tranh chấm dứt và làm cho người người thương yêu lẫn nhau.

Liên lấy lại niềm tin tưởng:

- Mình có thể làm được việc ấy không?

- Rất khó nhưng mình cứ làm.

Tuấn thấy cần góp ý kiến:

- Em có đóa hoa Tình Thương, chị có chim Hòa Bình, lo gì mình không thành công?

- Khó lắm, em ơi! Mình chỉ gieo rắc tình thương cho từng người hoặc từng gia đình, thì biết đến bao giờ tất cả đồng bào trong nước mới thương yêu lẫn nhau?

- Phải chi Tiên nữ tặng mình hàng vạn đóa hoa thần, mình sẽ kêu gọi hàng vạn người đồng tâm hợp tác.

Thần điểu hiểu rõ tâm trạng bối rối của hai chị em Liên, nó thấy cần làm sáng tỏ thêm vấn đề:

- Cái khó nữa là, trên đất nước ta không phải chỉ toàn là đồng bào, mà còn bao nhiêu người nước ngoài đang xen vào cuộc chiến. Làm sao cho họ biết thương yêu dân ta?

Liên tỏ vẻ lạc quan:

- Miễn dân mình biết thương yêu lẫn nhau thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết tốt đẹp.

Tuấn thực tế hơn hết:

- Em đói rồi, mình đi ăn cơm đi chị.

Liên nắm tay em âu yếm:

- Em chỉ giỏi tài đòi ăn.

Tuấn cười lém lỉnh:

- Tình thương phải đi đôi với no ấm chứ chị.

* * * * *

Trưa hôm ấy, chị em Liên ăn cơm ở một gia đình Phật tử. Chủ nhà là đôi vợ chồng hiền lành, chồng làm ký giả và vợ làm thư ký kế toán cho một hãng buôn. Chị em Liên đã dùng một bữa cơm đạm bạc nhưng ngon hơn bữa cơm đầy cao lương mỹ vị đêm qua, nhờ tấm lòng chân thành cởi mở của chủ nhân.

Chủ và khách ăn chung mâm. Con thần điểu chỉ ăn vài trái cây tươi. Trong bữa cơm, Liên hỏi chủ nhà:

- Ông viết báo, chắc ông hiểu biết nhiều vấn đề sâu rộng. Vậy ông có biết hiện nay ai là sứ giả của Tình Thương?

Ông ký giả còn trẻ và rất vui tính. Nghe câu hỏi cầu kỳ của cô bé, ông ta mỉm cười đáp:

- Những bậc chân tu.

- Của tôn giáo nào?

- Phật giáo và Thiên Chúa giáo.

- Tại sao vậy?

- Vì Phật giáo chủ trương Từ Bi, còn Thiên Chúa giáo chủ trương Bác Ái.

Cô bé ngẫm nghĩ giây lát, mắt cô bỗng sáng lên, môi cô nở nụ cười tin tưởng. Cô dịu dàng hỏi tiếp:

- Theo ý ông, tôn giáo nào là sứ giả của Hòa Bình?

- Phật giáo.

- Nhưng tại sao các bậc chân tu nhà Phật không đem lại hòa bình cho đất nước này?

- Vì hiện nay Phật giáo bị phân hóa rất nhiều.

Liên không hỏi gì nữa, vẻ mặt nàng trở nên trầm tư như đang suy nghĩ những điều gì quan trọng.

Chiều hôm đó, Liên dẫn em đi viếng vài ngôi chùa. Nàng bảo Tuấn:

- Mình đi tìm những người đồng tâm hợp tác.

- Những người đó là ai vậy chị?

- Những sứ giả của Tình Thương và Hòa Bình.

Nhớ lại câu chuyện giữa chị và ông chủ nhà, Tuấn chợt hiểu quyết định của chị. Nó hăm hở bước đi, miệng líu lo như chim vành khuyên:

- Phải đó chị, một hai người không làm được gì cả, phải nhiều người đồng tâm hợp tác.

Thần điểu lúc đó mới lên tiếng:

- Ý kiến nữ tiểu chủ rất hay, nhưng cần phải phân biệt chân và giả.

Liên ngạc nhiên hỏi:

- Thế nào là chân và giả?

- Nữ tiểu chủ không nhớ lời của Tiên nữ dặn sao? Chân là bậc chân tu; giả là bọn Thiên Ma Ba Tuần khoác áo nhà sư để phá Đạo.

Tuấn nói nhanh:

- Điều đó không đáng ngại, đóa hoa thần sẽ giúp ta thấy chân tướng.

Ngôi chùa đầu tiên hai chị em bước vào trông thật trang nghiêm, cổ kính. Các sư, tăng trong chùa có vẻ mặt vô cùng từ bi, phúc hậu.

Tuấn nói khẽ với chị:

- Chắc đây là những bậc chân tu.

- Phải rồi, trông họ thật hiền lành đáng kính.

Thần điểu lên tiếng:

- Không chắc đâu. Hãy nhìn họ qua đóa hoa thần.

Tuấn nghe lời thần điểu, đưa đóa hoa hồng trước mắt. Mới nhìn qua, nó kinh hãi thét lên, đưa vội đóa hoa hồng cho chị. Liên tiếp lấy hoa, và nàng cũng kinh hãi không kém. Trước mặt nàng, những gương mặt từ bi biến mất, nhường chỗ cho những bộ mặt dữ dằn hung ác.

Thần điểu nói khẽ:

- Mình rời nơi này đi thôi. Đó là bọn Thiên Ma Ba Tuần giả dạng.

Hai trẻ thụt lùi lại, rồi co giò chạy một mạch thẳng ra đường. Chạy được một quãng khá xa, hai chị em mới dừng lại thở hổn hển.

Liên ngao ngán nói:

- Thật không thể tưởng tượng!

Tuấn ngây thơ hỏi:

- Bọn đó giả dạng nhà tu làm gì vậy chị?

- Để gây chia rẽ, để làm hoen ố Đạo pháp, để phá và diệt Đạo. Đất nước này điêu linh cũng vì họ một phần.

Hai chị em lang thang khắp nẻo đường, không buồn dừng chân dưới mái nhà, mái chùa nào nữa. Đêm ấy, hai chị em trở về nhà ông ký giả Phật tử ban trưa. Chủ nhà niềm nở đón tiếp, vui mừng gặp lại hai đứa trẻ lạc loài.

Nhưng chủ nhà lấy làm ngạc nhiên thấy hai đứa trẻ hồn nhiên vui vẻ ban trưa giờ đây đã biến thành hai đứa trẻ ưu tư, trầm lặng.