- V - Sứ giả Tình Thương và Hòa Bình-
Liên đang thiu thiu ngủ bỗng giật mình vì một tiếng hú rùng rợn. Cô chỗi dậy, ngơ ngác. Thằng Tuấn cũng tỉnh giấc, sợ hãi nhìn quanh.
Một bàn tay khổng lồ thò vào mùng, nắm lấy thằng bé quăng xuống đất. Nó thét lên một tiếng khủng khiếp. Liên run rẩy nhảy xuống giường, đôi chân nó muốn sụm xuống bên người Tuấn. Nó muốn la to lên nhưng cổ nó như có cái gì chận lại, không hét ra lời.
Một thân hình dị hợm đang đứng chận trước mặt nó. Hắn to lớn dị thường, mặt rằn ri trông thật dữ tợn. Hai bên mép hắn có hai cái nanh giống hệt bọn quỷ sử mà Liên thường thấy vẽ trong sách thần thoại.
Tuấn lòm còm chỗi dậy, ù chạy về phía cửa chính. Liên vội vã chạy theo em. Tuấn quên mất đóa hoa hồng và Liên quên mất con chim xanh.
Cánh cửa chính đóng chặt, một con quỷ mặt xanh đứng chận đường đi. Hai chị em khiếp hãi lùi lại. Con quỷ đưa hai bàn tay đầy móng vuốt trước mặt chúng, như muốn cấu xé chúng ra thành từng mảnh.
Khả năng tự vệ giúp cho hai trẻ lấy lại tinh thần. Tuấn lòn qua bên mặt, Liên lòn qua bên trái, thoát khỏi cái chụp nguy hiểm của ác quỷ. Hai trẻ cố hết sức mình tống mạnh vào cửa. Cánh cửa không nhúc nhích.
Có tiếng gầm thét dữ tợn phía sau lưng:
- Bé con, đứng lại!
- Bé con, mi tới số rồi.
- Bé con, mi chạy đâu cho thoát?
Trong cơn nguy hiểm, bỗng có tiếng chim hót. Con thần điểu đã bay đến cất tiếng hót thanh tao. Như bị xô đẩy bởi một sức mạnh vô hình huyền nhiệm, cánh cửa từ từ mở ra. Hai trẻ chạy thục mạng ra đường. Thần điểu tung cánh bay trước dẫn đường, chân nó nắm chặt đóa hoa hồng mà Tuấn vì hối hả đã bỏ rơi lại trên giường.
Ngoài đường, ánh đèn điện như che phủ bởi những luồng hắc khí dày đặc. Đó đây chập chờn những hình ma bóng quỷ và vang vang những tiếng gầm hú lạnh người. Những bóng hình ma quái bao vây hai trẻ, tưởng dù chúng có cánh cũng không thể nào thoát khỏi cơn nguy. Hai trẻ đứng khựng lại, mặt cắt không còn chút máu.
Những tiếng thét dồn dập vang lên bên tai chúng:
- Bé con, mi tài cán gì dám chống lại chúng ta?
- Ta là Thần Chiến tranh đây.
- Ta là quỷ Sa Tăng đây.
- Ta là Thiên Ma Ba Tuần đây.
- Bé con, quỳ xuống chịu chết đi thôi.
Hai trẻ nhìn quanh, tấn thối đều không lối thoát. Đến lúc này Tuấn mới nhớ đến bửu pháp duy nhất của mình là đóa hoa thần, nhưng hoa hồng không còn trong tay nó. Và Liên chỉ còn hy vọng độc nhất vào thần điểu.
Quả nhiên, con chim xanh bay lượn trên đầu nó làm cho bọn quỷ không dám xáp lại gần, chỉ bao quanh gầm thét. Thần điểu bỗng đáp xuống vai Liên rồi cất tiếng hót nỉ non. Điệu hót huyền bí có tác dụng lạ lùng làm cho bọn quỷ, yêu đều im bặt. Thần điểu ngưng hót, thét to:
- Tránh ra! Tránh ra!
Như một lệnh huyền bí vừa ban truyền, bọn quỷ yêu dị hình dị dạng đều chen nhau tránh sang hai bên. Thần điểu bay trước dẫn đường, hai trẻ hối hả chạy theo sau, thoát khỏi vòng vây của bọn gieo rắc khủng khiếp cho nhân loại.
Thần điểu bảo hai trẻ:
- Hãy theo tôi!
Chim xanh bay chầm chậm chờ đợi. Hai trẻ vừa nối gót theo vừa thở hổn hển. Phía sau, tiếng gầm thét lại bắt đầu nổi lên dữ tợn hơn trước, và tiếng chân rầm rập đuổi theo. Biết chưa hoàn toàn thoát nạn, Liên và Tuấn cắm đầu chạy, không kịp nói với nhau lời nào.
Chúng chạy qua đã bao nhiêu đường mà tiếng chân đuổi theo càng lúc càng gần, tiếng hò hét càng lúc càng vang dậy. Thần điểu bay là là, nói khẽ như để khuyến khích hai trẻ:
- Mình đã gần đến nơi rồi.
Liên hỏi qua hơi thở dồn dập:
- Chúng ta đi đâu vậy?
- Đi tìm Sứ giả Tình Thương và Hòa Bình.
Vừa lúc ấy, hai trẻ bỗng nghe tiếng chuông và tiếng mõ ngân đều, có lẽ từ một ngôi chùa nào gần đấy. Tiếng hò hét phía sau chỉ còn nghe văng vẳng. Tiếng chân đuổi theo như cũng xa dần.
Chim xanh bay vào một ngôi chùa, không vĩ đại nhưng thật tôn nghiêm. Hai trẻ chạy ùa vào, và khi tới bực thềm, cả hai đều ngã xuống vì mệt lả. Một nhà sư trông thấy, vội dang rộng hai cánh tay ra đỡ. Hai trẻ thiếp đi trên cánh tay nhà sư.
Khi tỉnh lại, Liên thấy một nhà sư mặt tròn như trăng rằm, đôi mắt thật dịu hiền đang nhìn nàng chan chứa bao niềm thương xót. Bên cạnh nhà sư ấy còn vài nhà sư khác đang lo âu, thắc mắc vì sự xuất hiện bất ngờ của hai trẻ. Lúc ấy, Tuấn cũng đã tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn quanh. Vẻ thất thần còn ẩn trong đôi mắt.
Thần điểu lên tiếng:
- Nữ tiểu chủ, mình đã thoát nạn. Tôi đã thuật chuyện cho các vị Thượng Tọa, Đại Đức đây nghe rồi.
Như bị mặc cảm bởi những sự kiện phũ phàng mình đã chứng kiến, Liên mất cả tin tưởng và vẫn im lặng. Thần điểu tiếp:
- Nữ tiểu chủ, hãy nhận lấy hoa hồng và nhìn rõ chân tướng.
Liên tiếp lấy hoa thần và đưa ra trước mắt. Khác với những lần trước, lần này nàng thấy những gương mặt từ bi đáng kính, trên đầu mỗi vị đều tỏa ra một vòng hào quang sáng rỡ. Liên biết rằng đây là những bậc chân tu, những người đã hy sinh đời mình cho Dân tộc và Đạo pháp.
Giọng thần điểu vô cùng hân hoan:
- Nữ tiểu chủ, đó là những Sứ giả của Tình Thương và Hòa Bình.
Liên nắm tay em, kéo em cùng quỳ xuống trước mặt các nhà sư. Nàng cung kính nói:
- Chúng con kính mừng chư vị Sứ giả.
Nhà sư mặt tròn nở nụ cười hiền hậu:
- Mừng các con vừa thoát nạn. Các con còn nhỏ mà giàu thiện tâm thiện chí, thật đáng quý vô cùng.
Nhà sư dìu hai trẻ ngồi xuống ghế, ôn tồn tiếp:
- Hai con lãnh sứ mạng của Thần nữ Hòa Bình và Tình Thương Tiên Tử giao phó, hai con đã làm được những gì ích lợi cho đồng bào rồi?
Liên dịu dàng kể lại những việc đã qua. Kể xong, nàng cởi mở ngay nỗi thắc mắc làm cho nàng băn khoăn bấy lâu nay:
- Bạch Thượng Tọa, chúng con nhận thấy mình chưa thâu hái được kết quả gì cả trong nhiệm vụ đem Tình Thương cho đồng bào và mưu Hòa Bình cho đất nước. Chúng con không biết phải làm thế nào bây giờ?
Nhà sư thở dài nói:
- Mặc dầu có bửu pháp của tiên nga, một hai cá nhân không làm nên được những việc vĩ đại để cải tạo thời thế.
- Chúng con đã nhận thức được bài học đó, nên chúng con cố công đi tìm những người cùng chung sứ mạng. Và chúng con đã tìm đến đây.
- Các con đã đi đúng đường. Tuy nhiên, con đường xa xôi sẽ còn lắm trở ngại, và chúng ta sẽ còn chịu nhiều gian khổ. Các con biết đó: Phật giáo phải trải qua bao thời Pháp nạn, nhiều Thánh Tử Đạo vì Tình Thương và Hòa Bình. Bao giờ dân tộc còn đau khổ thì Phật giáo còn gian nan, Phật tử còn phải hy sinh để hoàn thành sứ mạng.
Một tia sáng tin tưởng lóe lên trên đôi mắt cô bé, nàng thấy lòng thơ thới nhẹ nhàng như vừa được một ánh đuốc soi đường. Tuấn cũng cảm thấy vui mừng như vừa nhận được một phần thưởng khích lệ tinh thần quý giá.
Liên hân hoan phát nguyện:
- Con nguyện sẽ hy sinh đời mình cho Tình Thương và Hòa Bình.
Tuấn cũng chân thành phát biểu:
- Con nguyện chịu đựng gian khổ để hoàn thành sứ mạng. Nếu cần, chúng con nguyện noi gương các Thánh Tử Đạo.
Giữa lúc ấy bỗng có tiếng tiêu thiều nhãn hạc từ đâu vẳng lại, âm hưởng lâng lâng trong gió làm cho lòng người thơ thới thoát trần. Tiếp theo đó những tiếng chim lảnh lót hòa vang, con thần điểu cũng cất giọng hòa theo khúc nhạc thần tiên huyền diệu. Từ bên ngoài, hai con chim hoàng và chim phượng nghiêng cánh bay vào. Trên lưng chim hoàng có nàng áo thiên thanh, trên lưng chim phượng có nàng áo hoàng yến.
Nhà sư mặt tròn cất giọng vui mừng:
- Kính chào Thần nữ Hòa Bình và Tình Thương Tiên Tử.
Hai nàng tiên đồng nói:
- Kính mừng chư vị Sứ giả của Phật Tổ Như Lai.
Liên và Tuấn vội quỳ xuống:
- Chúng em mừng hai chị.
Nàng áo thiên thanh mỉm cười âu yếm nhìn Liên:
- Em quả xứng đáng là em của chị. Những việc làm của các em, hai chị đều biết. Và chị vừa nghe lời phát nguyện cao cả của em.
Nàng áo hoàng yến vui vẻ nắm lấy bàn tay bé bỏng của Tuấn:
- Em rất can đảm và kiên nhẫn, chị rất vui lòng. Hai em không màng hạnh phúc riêng mình dù đã có bửu pháp trong tay, mà chỉ nghĩ đến hạnh phúc của đồng bào, dân tộc. Hai em xứng đáng là tinh hoa ưu tú của dân tộc này.
Rồi cả hai nàng day qua phía nhà sư, Thần nữ Hòa Bình nói:
- Từ nay xin ủy thác hai trẻ cho Sứ giả. Mong Sứ giả dẫn đạo chúng trên con đường chính nghĩa.
Tình Thương Tiên Tử tiếp lời:
- Chúng đã thành tâm phát nguyện. Mong Sứ giả dùng ánh đuốc quang minh của Phật pháp, giúp cho chúng hoàn thành sở nguyện, đem lại hòa bình hạnh phúc cho nhân dân.
Nhà sư vô cùng cảm động:
- Xin Tiên tử an lòng.
Hai nàng tiên vẫy tay chào giã biệt. Đôi chim hoàng, chim phượng chớp cánh nhẹ nhàng. Hai trẻ nhìn theo bóng Tiên nga, lòng bâng khuâng vô hạn.
Nỗi buồn ly biệt làm cho chúng xúc động, bồi hồi...
Thẩm Thệ Hà
HẾT