Chương 354 Liều mạng
Đây là tiền bối trong Yêu tộc của ta, sao các ngươi lại dám làm như thế?
Đại yêu Thần Thông trong nhóm phẫn nộ quát lớn.
"Tiền bối trong Yêu tộc ư? Đây cùng lắm chỉ là một con hung thú, thực lực tuy có mạnh hơn, nhưng cũng không có linh trí.
La Thiên Quân cười lạnh nói: "Cái con yêu thú này vừa vặn có thể làm thủ hộ chi thú cho Thiên Võ Tông ta."
"Cũng thích hợp cho Minh Nguyệt Tông ta.
Hai đại tông môn cũng đồng thời mở miệng.
"Các ngươi không cần tranh giành. Yêu thú này hãy để lại cho chúng ta, các yêu tôn còn lại trong động phủ thì các ngươi cứ việc phân chia.
Lâm Thanh nói.
Đám người cùng rơi vào trầm mặc, La Thiên Quân quả quyết nói: "Không được, đây chính là yêu thú Bán Yêu tôn."
Con yêu thú này rất đáng tiền nên La Thiên Quân không muốn từ bỏ.
"Tốt thôi. Vậy tùy các ngươi xử lý.
Đại yêu Thần Thông trong nhóm liếc nhìn nhau rồi mở miệng nói.
Mặc dù con yêu thú này đáng tiền, nhưng yêu thú bọn họ lại không cần quá nhiều tiền. Yêu tôn trong động phủ là quan trọng nhất vì nó liên quan đến Yêu tôn Trường Sinh.
Hơn nữa, coi như cho bọn họ có con yêu thú này thì một mình bọn họ cũng chẳng biết làm sao, thật sự mời về sao? Mời thứ hung thú không có linh trí này về thì không phải là rước được tiền bối mà là vớ phải sát thần.
"Vào động phủ.
Minh Nguyệt Tông, Vô Cực Tông và nhóm đại yêu Thần Thông đồng thời lao vào động phủ của Yêu tôn.
"Các ngươi...
La Thiên Quân thầm than một tiếng, mắt nhìn bọn người Lâm Thanh một chút rồi bất đắc dĩ thở dài: "Để cho các ngươi vậy."
"Ha ha, nếu đã như thế thì ta không khách khí nữa.
Lâm Thanh hét dài một tiếng, bên ngoài thân tràn ngập lôi đình, phía chân trời sáng lóng lánh, sét đánh khắp nơi: "Thần Lôi Bá Thể Kinh, vô thượng Thiên Lôi!"
"Thiên yêu, liệt thiên thế!" Thanh Ngọc Sư Vương hét lên một tiếng, cùng với Thiên Yêu Kinh thể hiện uy năng.
"Một kiếm Thanh Liên, vạn vật làm kiếm!" Lý Mộc Sơn quát khẽ một tiếng, Thanh Liên kiếm liền vận chuyển biến thành một đóa hoa sen xanh to lớn, nở rộ ra kiếm khí vô tận.
"Ba vị Thần Thông thật mạnh. Bọn họ đều đến từ Đại Vân quốc sao?
Một vị cường giả Thần Thông sợ hãi nói. Bọn họ ở lại bên ngoài lấy tiền chứ không đi vào động phủ.
"Không tệ, bọn hắn chính là cường giả của Đại Vân quốc.
Trần Minh trầm giọng gật đầu.
"Nhớ kỹ, hãy bắt sống. Nếu nó chết thì sẽ không đáng giá nữa.
Lâm Thanh nói.
"..."
Một đám Thần Thông ngây ngốc nhìn nhau. Mặc dù các ngươi cũng rất mạnh, nhưng yêu thú này lại là Bán Yêu tôn, các ngươi có thể đánh thắng nó không vẫn còn chưa chắc, thế mà lại còn muốn bắt sống ư?
Oanh!!!
Chưởng của Lâm Thanh và Thanh Ngọc sư vương va vào nhau, đồng thời gây ra chấn động, tạo ra thần quang đầy trời, lại công sát một lần nữa. Lý Mộc Sơn lập tức bay ra ngoài. Nhưng đột nhiên hắn lại xông tới một cách hung hãn, hoàn toàn không sợ chết.
"Thiên Lôi rơi xuống!" Lâm Thanh chân đạp hư không, khống chế Thiên Lôi, lôi đình đầy trời đánh mà xuống.
Ầm ầm!!!
Grao!!
Lôi đình oanh sát tiêu diệt hết yêu thú, dưới cơn đau dữ dội, yêu khí bàng bạc quét sạch tứ phương, tám chân đồng thời đưa lên đánh tới, nó há cái mồm đỏ lòm như bể máu cắn xé Thanh Ngọc Sư Vương.
Grao!!!
Thanh Ngọc Sư Vương lắc mình biến hoá hiện ra nguyên hình, bên trên có một chiếc đầu to lớn khác, sau lưng sư tử mọc lên hai cánh màu vàng, miệng vừa há ra thì vạn đạo kiếm khí lập tức từ trong miệng phóng ra.
"Mẹ nó, sư tử còn có thể phóng ra kiếm sao?
Một đám võ giả kinh ngạc nói, bị cảnh này làm cho giật nảy mình.
Bọn họ đã gặp qua không ít yêu thú tu luyện võ kỹ, nhưng loại giống Thanh Ngọc Sư Vương này- có thể phun ra kiếm khí từ miệng- thì thật đúng là lần đầu tiên gặp.
Bông sen xanh mà Lý Mộc Sơn biến ra hội tụ vạn đạo kiếm khí, hóa thành hơn mười trượng kiếm mang, chém về phía yêu thú.
Oanh!!!
Vạn đạo thiên lôi rơi xuống, các yêu thú bên ngoài cháy thành một thân đen nhánh, một thứ mùi như thịt nướng liền bay ra, Lâm Thanh vừa đánh ra một quyền liền bị yêu thú đánh bay ra ngoài.
Kiếm khí của Thanh Ngọc Sư Vương bao phủ yêu thú, lập tức đâm vào chỗ đang có sét đánh. Yêu thú bị đau, trúng phải trọng thương nên hung tính lại tăng thêm.
Một chân vừa quét qua đã làm kiếm mang vỡ nát. Lý Mộc Sơn lập tức thổ huyết rồi bay rớt ra ngoài. Sau đó hắn lại đứng lên rất nhanh như thân thể không hề bị tổn thương, rồi lại lần nữa đánh về phía yêu thú.
Lý Mộc Sơn đột phá Thần Thông tương đối trễ, tiền tài so ra lại kém hơn Lâm Thanh và Thanh Ngọc Sư Vương. Hiện tại cùng lắm thì đang ở đỉnh phong của bậc Thần Thông sơ kỳ. Nếu không có Lâm Thanh và Thanh Ngọc Sư Vương thì việc hắn chiến đấu với Bán bộ Yêu tôn không khác gì đang tìm đến cái chết.
Sự chênh lệch quá lớn. Kể cả có Thần cấp công pháp thì cũng không bù lại được, huống chi, hắn còn chưa mua đủ nhưng thứ thuộc về Thần Thông.
Grao!!!
Lần lượt va chạm vào nhau, Lý Mộc Sơn bay rớt ra ngoài, máu tươi nhuộm đỏ vạt áo, nhưng hắn vẫn sinh long hoạt hổ như cũ, tiến thẳng về hướng yêu thú, không lùi một bước.
"Quá liều mạng, Lâm Thanh và con kia sư tử kia hoàn toàn có thể ứng phó được. Hắn chạy loanh quanh ở bên cạnh một chút là được rồi, vì sao còn cứng đầu chống chọi chứ?"
"Đúng vậy đó, quá liều mạng, đã bị thương đến thổ huyết rồi mà hắn vẫn không thèm chú ý chút nào?"
Rất nhiều cường giả Thần Thông đều hoàn toàn không lý giải được hành động của Lý Mộc Sơn, Lâm Thanh và Thanh Ngọc Sư Vương toàn lực xuất thủ, đã chiếm được thế thượng phong. Không biết Lý Mộc Sơn còn muốn tìm đường chết mà xông lên làm gì?
"Các ngươi không hiểu rồi.
Trần Minh thầm nói, nhìn Lý Mộc Sơn với vẻ hâm mộ.
Một đám Thần Thông ngây ngươi, ngươi lại còn hâm mộ hắn ư? Hắn đã trọng thương, đã bị đánh thành ra như vậy thì còn hâm mộ cái gì? Đúng là đồ ngốc!
Trần Minh thật sự rất ngưỡng mộ. Hắn đã biết chắc lý do vì sao Lý Mộc Sơn lại làm vậy. Phần lớn là vì tiền!
Giao đấu với Bán Yêu tôn mà có thể bắt sống được thì sẽ kiếm được một số tiền rất lớn. Hiện tại, nếu Lý Mộc Sơn không dồn hết sức mà liều một phen thì có thể Lâm Thanh và Thanh Ngọc Sư Vương sẽ tuỳ tiện đưa cho hắn một ít nguyên tệ rồi đuổi đi.
Nhưng cũng không cần phải liều mạng như vậy. Thế là liều mạng quá rồi. Nếu làm con yêu thú kia trúng thương nặng sẽ có công rất lớn. Lâm Thanh và Thanh Ngọc Sư Vương chắc chắn sẽ chia thêm tiền cho hắn, điều này không phải bàn cãi!
Hành động của Lý Mộc Sơn thể hiện rằng chỉ cần đưa cho hắn tiền thì hắn sẵn sàng đánh đổi tất cả.
Ngoại trừ những người tu luyện thần công như bọn họ thì con yêu thú Bán Yên tôn này chính sẽ là vô địch thiên hạ.
Một khi bắt sống được thì sẽ có rất nhiều tông môn muốn mua lại. Hơn nữa còn có một số tông môn còn sẵn sàng bỏ ra tất cả tài sản.
Xem ra tam đại tông môn Minh Nguyệt, Vô Cực, Thiên Vũ đều sẵn sàng ra giá rất cao để mua lại!
Ngẫm lại, nếu có một con yêu thú như thế thủ hộ tông môn thì ai dám đến làm càn chứ? Ai dám không nghe lời? Nếu có kẻ dám cãi lại thì chỉ cần con yêu thú này xử lý trong vài phút đã giết chết hắn.
"Quá liều mạng, thật sự là quá liều mạng."
Lý Mộc Sơn lại thổ huyết một lần nữa. Đám võ giả Thần Thông đều không đành lòng nhìn.
Rất nhiều võ giả đều muốn tới khuyên hắn đừng liều mạng nữa, có Lâm Thanh và Thanh Ngọc Sư Vương là đủ rồi. Đáng tiếc, trong mắt Lý Mộc Sơn thì con yêu thú kia tựa như mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, tràn đầy lực hấp dẫn.
Yêu ta trăm ngàn lần, ta với yêu thú như mối tình đầu!
"Thật thê thảm.
Ở một nơi bí mật, Giang Thái Huyền không đành lòng nhìn thấy cảnh này.
Nơi này vừa xảy ra chuyện là hắn lập tức đến, quan sát trận đấu ở động phủ này xem ai sẽ là người chiến thắng.
Sự kiên cường của Lý Mộc Sơn đã khiến Giang Thái Huyền cảm động. Tên này có thể vì tiền mà liều mạng đến như vậy!
"Lý Mộc Sơn, ngươi hãy nghỉ ngơi một chút đi, ta xin ngươi đây.
Lâm Thanh đã đánh cho yêu thú phải lùi bước bằng một quyền mang theo lôi quang đầy trời, không chịu nổi nữa nên mới nói như vậy với Lý Mộc Sơn.
"Đúng vậy đó, Lý thành chủ. Ở đây có chúng ta là đủ rồi, ngươi mau nghỉ ngơi đi.
Thanh Ngọc sư vương cũng bất đắc dĩ mở lời.
"Không sao, ta có thể làm được, chúng ta sẽ thắng được!" Lý Mộc Sơn kiên định nói.
Mẹ nó, ta biết chúng ta có thể thắng. Thế nhưng ngươi ở đây là gây khó khăn cho chúng ta. Không chia cho ngươi tiền thì lại không phải.