Chương 356 Quốc nhục
Phía sau Phương Tiến còn có một một thiếu niên mặt mũi hơi sưng, nhìn võ giả với vẻ oán độc: "Đường ca, chính là hắn đánh ta."
"Là ngươi động thủ trước.
Võ giả cả giận nói.
"Mẹ nó, ta không cần biết ai ra tay trước. Ngươi dám đánh đường đệ của ta ư? Ta nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi không bồi thường tiền thì việc này chưa xong đâu.
Phương Tiến nói với giọng lạnh lùng.
Không hiểu sao trong hoàn cảnh như vậy, lời nói này lại làm cho người ta có cảm giác gặp phải lưu manh? Nếu Giang Thái Huyền ở đây, nhất định hắn ta sẽ nhớ lại.
"Các ngươi có còn biết xấu hổ không thế? Có còn biết nói lý lẽ không?
Vị võ giả tức giận xắn tay áo lên.
"Phân rõ phải trái ư? Trên thế giới này, nắm đấm chính là đạo lý!" Phương Tiến hừ lạnh một tiếng, một chưởng đã ra nguyên khí khiến thiên địa như vũng bùn, đối phương khó có thể chống trả: "Thần Vũ Cấm Nguyên Chưởng!"
"Ngươi...
Sắc mặt võ giả này liền đại biến, ngay cả nguyên lực trong cơ thể mình cũng bị ảnh hưởng, cử động trở nên chậm chạp.
Phụt!!!
Một chưởng đánh xuống dưới khiến võ giả kia lập tức phun ra máu tươi, bay rớt ra ngoài.
"Nếu ngươi không chịu bồi thường thì chỉ có chịu chết!" Phương Tiến đứng chắp tay, thần sắc lạnh lùng.
Lúc vừa mới đến, hắn đã nghĩ đến việc đánh chiếm Minh Sơn thành. Thế nhưng võ giả ở Đại Vân quốc quá nhiều. Không để ý gì đến hắn, tất cả võ giả đều xông vào Minh Sơn thành. Thấy thế, Phương Tiến quyết định thay đổi kế hoạch.
Vừa đến nơi này không lâu, đường đệ ở Phương gia đã bị đánh nên Phương Tiến quyết định giúp hắn báo thù rồi từ đó sẽ tống tiền.
Võ giả của Thiên Vân thành lại phun một búng máu, chân tay tê liệt. Đây là vận rủi gì vậy? Đánh một tên Tiên Thiên thì hắn lại dẫn tới một đường ca Trúc Cơ.
Đứng trước ranh giới sinh tử, võ giả này đã quyết định bỏ tiền ra.
"Hai vạn ư? Ngươi nói đùa gì vậy? Đường đệ của ta bị thương nặng như vậy, hai vạn có thể giải quyết được ư? Chí ít cũng phải bốn vạn!" Phương Tiến phẫn nộ quát.
"..."
Nếu không phải ta đánh không lại ngươi thì ta đã liều mạng với ngươi. Hắn luống cuống lấy ra thêm hai vạn nguyên tệ đưa cho Phương Tiến. Lúc này hắn mới có thể rời đi.
"Đường ca.
Đường đệ đáng thương nhìn Phương Tiến.
"Cho ngươi một vạn, tự đi mua một viên Thần Ma đan. Nhìn đường ca ta đây tung hoành Thiên Vân thành này.
Phương Tiến đưa cho hắn một vạn.
"Đa tạ đường ca, đa tạ đường ca.
Đường đệ cảm kích khôn nguôi.
Phương Tiến tìm một chỗ cho đường đệ đừng đợi trước rồi một mình tiến vào Thiên Vân thành, lập tức lấy ra một cây cờ lớn: "Đại Vân Phương Tiến ta đã ở bậc Trúc Cơ vài chục năm, chỉ mong được bại một lần!"
"Mẹ nó, Đại Vân là cái gì vậy, lại một tên nữa tới đây?
Đám võ giả ở Thiên Vân thành hoang mang. Trong khoảng thời gian gần đây, đầu tiên là Hoàng Nhược Yên, ngay sau đó cũng có không ít võ giả đến, tất cả đều là nói là muốn bại một lần dưới tay những người cùng cấp.
"Ta thật không sao hiểu được, đám người các ngươi đều cầu bại một lần như vậy thì tại sao các ngươi không đấu với nhau luôn đi?
Nội tâm đám võ giả thầm thở than. Có bản lĩnh sao các ngươi không đánh nhau đi.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ trong nội tâm. Nếu nói ra thật thì chắc chắn chẳng còn mặt mũi nào.
Đại Vân quốc, một tiểu quốc mà lại liên tiếp xuất hiện nhiều người phách lối như vậy. Điều này thật sự là quá… làm cho người ta phẫn nộ!
Thật muốn đập cho hắn một trận, nhưng đánh không lại thì phải làm sao?
"Thiên Duyên quốc là một nước lớn. Thiên Vân thành của các ngươi ở trong nước này. Mặc dù chỉ là một thành trì nhỏ, nhưng cũng được coi là có tên tuổi. Đám võ giả lại chịu uất ức như thế sao?"
Phương Tiến đứng chắp tay, ra vẻ coi thường coi thường các võ giả đang xúm lại: "Như thế này, ta chỉ có thể cho rằng võ giả bậc Trúc Cơ của Thiên Vân thành đều là rác rưởi!"
Chuyện này không thể nhịn!
Chuyện này tuyệt đối không thể nhịn được!
"Ta sẽ đấu với nhươi. Nhưng có điều ta sẽ không thủ hạ lưu tình đâu!" Một võ giả cấp Trúc Cơ cười lạnh bước ra.
"Nếu ngươi bại, ta cũng không giết ngươi. Chỉ cần ngươi đưa ra đây năm vạn nguyên tệ.
Phương Tiến thờ ơ nói.
Mẹ nó, lại đòi tiền. Rốt cuộc người ở Đại Vân quốc thiếu bao nhiêu tiền thế?
"Được, nếu ngươi có thể thắng ta, ta sẽ bố thí cho ngươi. Đúng là một nước không có tiền đồ!" Võ giả Trúc Cơ này mỉa mai.
Đối với võ giả mà nói, tiền không quá quan trọng mà chỉ là vật ngoài thân, cùng lắm là dùng để mua chút dược liệu, mà những đan dược đỉnh cấp phải dùng Nguyên tinh để mua. Vì thế nên giá trị của nguyên tệ cũng không cao.
Trong mắt bọn họ, thực lực mới là căn bản. Nếu có thể dùng tiền để mua sinh mệnh thì bọn họ sẽ không chút do dự.
Khoé miệng Phương Tiến nhoẻn cười, nghèo đến mức cả tiền cũng không có ư? Mẹ nó, ta mà có tiền thì còn đứng ở đây nói nhảm với ngươi làm gì? Ngươi có biết tiền quan trọng đến thế nào không?
Cuộc chiến bắt đầu. Thần Vũ Kinh chuyển động, thi triển võ kỹ đại thành, chỉ vài giây đã đánh bại võ giả cấp Trúc Cơ kia: "Chậc, quả nhiên là rác rưởi, không tiếp nổi một chiêu."
"Cho ngươi.
Trúc Cơ võ giả nổi giận, nhưng vẫn rất giữ uy tín, đưa tiền ra.
"Còn ai nữa không? Ta tung hoành thiên hạ hơn mười năm, chỉ cầu bại một lần. Chẳng lẽ, trong số võ giả ở Thiên Vân thành, không ai có thể cho ta cơ hội này sao?
Phương Tiến thở dài.
Một đám võ giả Trúc Cơ trầm mặc. Bọn họ cũng rất muốn hỏi ngược lại một câu, ngươi bao nhiêu tuổi chứ?
Mẹ nó, nhìn ngươi nhiều lắm là mới hơn hai mươi tuổi, ngươi làm sao có thể tung hoành được mười năm? Lúc đó không phải ngươi vẫn còn đang lấm lem bùn đất sao?
"Cuối cùng cũng không có ai khiêu chiến sao? Thôi được rồi. Ta lại ghi chép vào sổ tay vậy. Lại vô địch ở một thành trì khác. Chờ ta đến Thiên Duyên quốc đô sẽ đi in toàn bộ chuyện này ra rồi phát cho cả nước.
Phương Tiến nói.
"Lên thôi, chúng ta phải đánh bại hắn!"
"Chiến thôi!"
"Nhất định phải đánh bại hắn, không thể để cho hắn đi!" Các võ giả cấp Trúc cơ đều kích động.
Ngươi còn muốn thông báo cho cả nước việc chúng ta bại dưới tay ngươi ư? Võ giả đều rất coi trọng thanh danh. Đánh không lại thì đánh không lại, cùng lắm là lần sau lại đấu tiếp. Nhưng ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi còn định nói cho cả nước biết rằng ngươi đã đánh thắng thành trì của chúng ta ư?
Bản thân chịu nhục cũng là quốc nhục, bọn họ không còn mặt mũi nào mà sống tiếp nữa.