← Quay lại trang sách

Chương 388 Thích ngồi thì ngồi, không ngồi thì cút!

Số lượng linh khí Tiên Thiên được luyện hóa ngày càng nhiều, tu vi của Giang Thái Huyền cũng theo đó mà nhanh chóng tăng lên, Đạo Quả trong đan điền chấn động, những đường vân trên đó lập lòe như thể có thứ gì đó muốn lao ra.

Thần Thông, Đạo Quả phá xác, Thần Thông dựng dục, một chiêu một thức của võ giả Thần Thông chứa vô số uy lực để dời non lấp bể, ngay cả một chiêu thức bình thường cũng trở nên mạnh mẽ không gì sánh nổi, có thể phát huy vô vàn uy lực khổng lồ.

Đồng thời cũng có thể dựng dục bản mệnh Thần Thông!

Trong khi Giang Thái Huyền đang trùng kích ranh giới tấn cấp Thần Thông thì Thanh Duyên thành cùng các thành trì khác đã nhanh chóng mua thương phẩm của đạo tràng, người sắp thành Đạo Quả thì thành công đột phá Đạo Quả, người không thể trở thành Đạo Quả thì cũng trở thành võ giả đứng đầu Trúc Cơ.

Thiên Duyên hoàng ban lệnh những võ giả đi sau chưa đến kịp phải tranh thủ thời gian, nếu hôm nay không đến kịp thì sau này khi tới rồi có thể đợi lệnh trước.

"Tam vương đệ, sao lần này trẫm lại có dự cảm không lành về chuyện này.

Sắc mặt Thiên Duyên hoàng trầm trọng, nhìn về phía khu vực mà các tông môn đang quản lý.

"Bệ hạ yên tâm, lần này thực lực của mọi người đều đã tăng cao, đám Ma tộc kia cùng lắm chỉ có Thần Thông sơ kỳ, sẽ không thể đánh bại người của chúng ta được, lần này chắc chắc có thể diệt trừ chúng.

Ngự Thiên Thu trầm giọng đáp.

"Phong(*) Ma Lệnh chuẩn bị tới đâu rồi?

Thiên Duyên hoàng hỏi.

(*) Phong ấn

"Bên chúng ta đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ không biết các đại tông môn kia như thế nào.

Ngự Thiên Thu nói.

"Ngày mai trời vừa sáng thì phải lập tức đến chỗ ba đại tông môn tập hợp tất cả nhân lực đi tới nơi phong ma.

Thiên Duyên hoàng phất long bào rời đi.

"Cung tiễn bệ hạ.

Ngự Thiên Thu khom người hành lễ.

Tối đến, trừ việc trong đêm đen mù mịt có thêm một con dơi nhạt nhẽo thì chẳng khác gì lúc trước.

"Đúng là huyết mạch thấp kém, chẳng gây cho ta được chút cảm giác thòm thèm nào.

Trong đêm đen, một con dơi bay lượn dạo khắp Minh Sơn thành, ngay khi nó muốn bay về Thần Ma đạo tràng thì chợt khựng lại, đổ dồn mắt về một hướng:

"Máu tên này cũng không tệ, ta qua đó xem xem."

Một đêm qua đi, vô số võ giả truyền tống tới đạo tràng ở Minh Sơn thành.

"Lại về tới nơi này rồi.

Dương Tử Lăng và các võ giả khác xì xào.

"Các ngươi muốn mua gì?

Vương Hiểu dụi mắt cho tỉnh táo rồi hỏi.

"Ngươi ngủ tiếp đi, bọn ta đi ngang qua thôi.

Hứa Trường Không đáp một câu rồi bước khỏi đạo tràng.

Đi ngang qua? Ngươi đi ngang qua mà còn ngang qua đạo tràng được á? Vương Hiểu đảo mắt không thèm để ý tới bọn họ, xoay người đi ngủ tiếp.

"Tam vương gia đã khởi hành trước rồi, chúng ta mau chạy tới Thiên Võ Tông thôi.

Thang Nguyệt Lộ nói, sau đó ngự không bay về phía Thiên Võ Tông.

Một đám võ giả ngự không đi mất, còn những người dưới Đạo Quả thì được bọn họ mang theo, tức tốc chạy về phía Thiên Võ Tông.

"Ơ, đi rồi?

Vương Hiểu vừa nhắm mắt lại thì lập tức giật nảy chạy ra khỏi đạo tràng, nhìn cả đám người đang bay trên trời, hắn nhịn không được la lên: "Đừng có bay tùm lum, đằng trước có Cấm Không Trận!"

"Hắn nói gì vậy?"

"Mặc kệ hắn, chắc chắn là muốn lừa tiền chúng ta, người của Thần Ma đạo tràng ai ai cũng vậy."

"Đúng đó, mặc kệ hắn, chúng ta còn có nhiệm vụ phải... đờ mờ, chuyện gì thế này?"

Bịch

Bịch

Trên trời giống như có "mưa há cảo" vậy, cả đám võ giả lần lượt rơi xuống tạo thành vô số các hố to lớn nhỏ trên mặt đất.

"Áu, té chết ta rồi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thể hả?"

Đám võ giả kêu rên, võ giả Đạo Quả còn đỡ, không ít võ giả Trúc Cơ lúc rơi xuống đã phun cả máu ra, bị thương không nhẹ chút nào.

"Sao chúng ta lại không thể ngự không?

Dương Tử Lăng đứng dậy thử phi hành nhưng không cách nào bay lên được, chân nàng vừa rời khỏi mặt đất thì lập tức bị một cỗ năng lực nào đó kéo trở lại.

"Chẳng lẽ là...

Mặt Hứa Trường Không giần giật, hắn sững sờ nhìn lên trời: "Mẹ nó, Cấm Không Trận?"

"Cho ta hỏi, từ nơi này tới Thiên Võ Tông còn mất bao lâu nữa?"

"Không xa, chắc tầm hơn trăm dặm thôi.

Một vị võ giả đáp.

"Nếu có thể phi hành thì không xa, nhưng bây giờ chúng ta chỉ có thể lội bộ, còn phải tranh thủ thời gian nữa!"

Grao

Một tiếng gầm vang lên, Hổ Vương màu đỏ ngự không xuất hiện, đằng sau nó còn có một Ám Lân Ưng đang vỗ cánh hạ xuống đất.

"Các ngươi chính là người giành được đệ nhất trong cuộc tỉ võ ở Thiên Duyên quốc?

Bé gái ngồi trên lưng Liệt Diễm Hổ Vương híp mắt cười nói.

"Đúng, các ngươi là ai? Sao các ngươi có thể bay?

Không ít võ giả sửng sốt.

"Lộ Nguyệt Linh?

Diệp Đạo ngạc nhiên nhìn đệ tử Thiên Võ Tông quen thuộc trên lưng Ám Lân Ưng.

"Chư vị, ta chính là Lộ Nguyệt Linh – đệ tử Thiên Võ Tông, vị này là nữ nhi của tông chủ - Tiểu Vân Nhi, hoan nghênh mọi người đến với lãnh địa của Thiên Võ Tông."

"Các ngươi mau nói cho bọn ta biết tại sao các ngươi có thể bay?

Một đám võ giả sốt ruột.

"Khụ, bởi vì bọn ta có chứng nhận phi hành.

Lộ Nguyệt Linh đắc ý chỉ vào giấy chứng nhận phi hành cấp thấp trên cổ Ám Lân Ưng: "Ở đây có Cấm Không Trận."

"Được rồi, được rồi, các ngươi có còn muốn tới Thiên Võ Tông của ta hay không.

Tiểu Vân Nhi mất kiên nhẫn.

"Muốn chứ!" Các võ giả gật đầu, vội nói: "Đa tạ Tiểu Vân Nhi đích thân đến đây đón bọn ta."

Nói xong, mấy võ giả này liền chuẩn bị leo lên lưng Liệt Diễm Hổ Vương để đến Thiên Võ Tông.

"Khoan đã.

Tiểu Vân Nhi nâng tay ngăn nhóm võ giả đang định nhảy lên, nàng bĩu môi: "Ai mà thèm tới đón các ngươi chứ? Đưa tiền đây, một trăm nguyên tệ một người, không trả tiền thì tự lội bộ!"

Nhóm võ giả ngơ ngác, ngươi không phải do Thiên Võ Tông phái tới đây đón bọn ta ư? Đờ mờ nó còn đòi tiền?

Lần này bọn ta tới là để phong Ma, bọn ta là anh hùng của Đông Vực... Thôi được rồi, hai người này chỉ nhìn tiền không nhìn người, căn bản chả thèm để ý anh hùng gì cả.

"Ám Lân Ưng năm mươi nguyên tệ, thích thì ngồi, không người thì hoặc là tự đi, hoặc là cút.

Lộ Nguyệt Linh thản nhiên nói.

"..."

Thật muốn cướp bọn yêu thú đó luôn cho rồi, nhưng mà bây giờ con Liệt Diễm Hổ Vương đó đã là Thần Thông, nó ăn nhiều Thần Huyết đan như vậy nên đã đột phá từ lâu.

Gặp phải đại yêu như vậy, đừng nói hiện tại đã cấm không, cho dù không cấm không đi nữa thì bọn họ cũng khó mà thắng được, trừ phi đám người Thang Nguyệt Lộ và Tiêu Thiên cùng nhau ra tay thì may ra có cơ hội.

"Ta cưỡi Ám Lân Ưng.

Diệp Đạo quả quyết nói, con này rẻ hơn.

"Ta cũng chọn Ám Lân Ưng.

Không ít võ giả khác cũng lập tức lên tiếng.

Lộ Nguyệt Linh cười tít mắt thu tiền, sau khi nhận đủ tiền của mấy chục người, nàng mới huơ tay nói: "Đi, về Thiên Võ Tông."

Ám Lân Ưng đi rồi, Tiểu Vân Nhi cũng thờ ơ bảo: "Các ngươi không lên thì ta cũng đi đây, ta còn phải đi chơi nữa."

"Đi, đi chứ.

Mấy võ giả còn sót lại đau khổ đưa tiền, còn hâm mộ nhìn Ám Lân Ưng một cái, hối hận lúc nãy bản thân không tranh thủ để bây giờ chỉ có thể cưỡi con Liệt Diễm Hổ Vương với giá mắc hơn gấp đôi.

Tuy Liệt Diễm Hổ Vương là đại yêu Thần Thông nhưng bây giờ bọn họ tiếc tiền của mình hơn.

Liệt Diễm Hổ Vương gầm lên một tiếng sau đó mang các võ giả còn lại bay về phía Thiên Võ Tông.