Chương 507 Ngươi tu gì?
Pháp Hải ngồi xếp bằng, không ngừng tụng Vãng Sinh Kinh ý đồ siêu độ những người chết này.
"Đại sư, không cần phải giả mù sa mưa, bọn hắn chết rồi, lòng cũng đã chết.
Ngọc Linh Lung vẫn đang kích thích Pháp Hải, không ngừng nói những thi thể này đau khổ: "Lúc bọn hắn tuyệt vọng, không ai cứu giúp, lòng của bọn hắn đã chết rồi."
Giang Thái Huyền tính toán thời gian, truyền âm cho Bạch Tố Trinh: "Để Ngọc Linh Lung rời khỏi huyễn cảnh đi, để ta vào."
Không sai, đây chính là một ảo cảnh, Thiên La quốc căn bản không xảy ra chuyện gì, muốn giết người thì ngay lúc Ma tộc còn chưa bị phát hiện đã giết rồi, không cần chờ đến ngày hôm nay.
Bạch Tố Trinh tiếp nhận truyền âm, lập tức đưa Ngọc Linh Lung ra, bao phủ hắn vào.
Pháp Hải vẫn đang ngồi xếp bằng, đang tụng niệm kinh văn.
Giang Thái Huyền chắp hai tay đi đến, đứng trước mặt Pháp Hải: "Phật là gì?"
Pháp Hải khẽ giật mình: "Nam mô a di đà phật."
Đậu, ý gì đây trời?
Giang Thái Huyền nói không rõ, cũng may bây giờ tâm cảnh của Pháp Hải bất ổn, là thời gian tốt để lừa dối, hắn lại cất giọng: "Làm sao để thành Phật?"
"Đại triệt đại ngộ, phổ độ chúng sinh, phát dương Phật pháp, cả đời làm việc thiện.
Pháp Hải bình tĩnh nói.
"Cả đời làm việc thiện, ta từng nghe nói có một hạt cát liếc nhìn một bát nước, nói bên trong có tám mươi tư nghìn trùng, mỗi ngày uống nước đều niệm kinh siêu độ, mà ngươi, tại sao có thể lại ra tay với những sinh linh kia?
Giang Thái Huyền thấp giọng cười lạnh nói.
"Bần tăng hàng yêu phục ma, phổ độ chúng sinh.
Pháp Hải run rẩy, nội tâm của hắn đang run rẩy, một trái tim tu luyện nhiều năm đang run rẩy.
"Tham, sân, si, ba độc, ngươi có đủ.
Giang Thái Huyền thở dài một tiếng: "Phật môn giảng cứu một duyên phận, hết thảy tùy duyên, duyên khởi, duyên tán, duyên diệt."
"Ngươi phát dương Phật pháp lẽ nào không phải là một loại tham, chấp niệm hàng yêu của ngươi chẳng lẽ không phải là một loại sân, về phần si, ngươi dám dối diện với lòng mình sao?"
Phụt!!!
Pháp Hải đột nhiên phun ra một búng máu, hai mắt chảy ra hai giọt huyết lệ, tham sân si, Phật môn ba độc, bất kể là kiếp trước hay là bây giờ, Pháp Hải đều không thể dứt ra, thế nên mới biến thành như thế, chỉ muốn hàng yêu trừ ma.
"Đạo khả đạo, phi thường đạo, danh khả danh, phi thường danh... Pháp Hải đạo hữu, có hứng thú luận đạo một phen không?
Trang Tam Phong ngồi xếp bằng trên hư không, phía sau không có âm dương nhị khí, chỉ có vạn trượng hồng trần.
"Trương chân nhân mời, bần tăng đương nhiên phụng bồi.
Pháp Hải giương áo cà sa, lơ lửng bay lên.
"Đạo giả tu thân, Phật giả tu tâm, Pháp Hải đại sư, xin hỏi, ngươi tu gì?
Trương Tam Phong mặt mỉm cười, bình tĩnh nói.
"Phật.
Pháp Hải lạnh lùng thốt, tâm hắn đã loạn.
"Phật, ngươi tu phật của ai?
Trương Tam Phong hờ hững nói.
Không bao lâu, bốn phía vang lên tiếng phạm xướng, là Pháp Hải đang tụng kinh, từng câu kinh văn, Giang Thái Huyền tỏ vẻ, nghe không hiểu.
"Pháp Hải, ngươi không có cách nào tu thành Phật.
Trương Tam Phong thở dài, chậm rãi đứng dậy, phía sau hiển ra âm dương: "Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng..."
Thái Cực kinh văn của Trương Tam Phong vang vọng, trực tiếp đánh vào nội tâm, Pháp Hải biến sắc, vẻ mặt đầy hốt hoảng.
"Pháp Hải, ngươi bỏ được ngàn duyên vạn duyên, duy chỉ có không bỏ xuống được một người tên Bạch Tố Trinh.
Phía sau Giang Thái Huyền, bóng mờ một tôn Phật đà hiển hóa, y chỉ lạnh nhạt khẽ quát, lại như tiếng chuông đinh tai điếc óc.
Đánh xong một bộ Thái Cực Quyền, Trương Tam Phong mỉm cười: "Đây là đạo của ta, Phật của ngươi đâu?"
Pháp Hải liếc nhìn Trương Tam Phong, lại nhìn về phía đáy núi vô số xác chết, đột nhiên đứng dậy: "A di đà phật, ngã phật từ bi."
Niệm một tiếng phật, sau lưng Pháp Hải hiện ra kim quang, từng đóa hoa sen lấp lóe, thần sắc trang nghiêm, bao phủ phật quang, Lôi Phong Tháp lập lòe xuất hiện rơi xuống trước mặt Giang Thái Huyền.
"Tràng chủ.
Pháp Hải mỉm cười, liếc nhìn Giang Thái Huyền, lại nhìn về phía vô số thi thể: "Bạch Tố Trinh, thu lại huyễn cảnh của ngươi đi."
"Lần này không gọi ta là xà yêu, xem ra cuối cùng ngươi cũng chịu đối diện với lòng mình rồi, loại bỏ ma chướng.
Vô số thi thể tiêu tán, vẻ mặt Bạch Tố Trinh hờ hững.
Bạch Tố Trinh hiểu rõ Pháp Hải hơn bất kỳ ai, thứ Pháp Hải thiếu không phải phật pháp, càng không phải là tu vi, bọn hắn ai cũng không thể mạnh hơn Pháp Hải, chỉ là Pháp Hải có thứ không buông bỏ được, không đồng ý đối diện với lòng mình, nó như ma chướng, hoặc là nói chấp niệm.
"Ma chướng?
Pháp Hải mỉm cười, lại nhìn về phía Giang Thái Huyền: "Bần tăng về sau sẽ tu tâm, tu phật tâm, tu phật của bản thân."
"Phật môn có Khổng Tước Đại Minh Vương, Bát Bộ Thiên Long, còn có các loại dị thú chứng đạo, ngươi hẳn là hiểu rõ.
Giang Thái Huyền thản nhiên nói, mặc dù hắn cũng không biết Pháp Hải đến cùng là xảy ra chuyện gì, hắn chỉ là chép lại một vài lời kinh điển của kiếp trước, may mà chính là hiệu quả rất được, sẽ không mở miệng kêu yêu với Bạch Tố Trinh.
"Bần tăng hiểu rõ, nếu không có việc gì nữa, bần tăng nên đi phó bản trò chơi để làm nhiệm vụ.
Pháp Hải mỉm cười nói.
"Đi đi, về sau đừng hàng yêu trừ ma lung tung là được rồi.
Giang Thái Huyền bĩu môi nói.
"Bạch thí chủ, cáo từ.
Pháp Hải nhìn về phía Bạch Tố Trinh, có chút khom người.
Pháp Hải nhìn chằm chằm Bạch Tố Trinh, nhìn hơn một phút đồng hồ, lúc này mới rời đi, Lôi Phong tháp cũng được thu hồi, nhưng tất cả yêu ma bên trong đều bị ném vào phó bản trò chơi, Pháp Hải không hề giết.
"Tại sao mà ánh mắt Pháp Hải nhìn ta cứ là lạ thế?
Sắc mặt Bạch Tố Trinh có chút khó coi.
"Bần tăng cũng cảm thấy kì lạ.
Trương Tam Phong nhìn Giang Thái Huyền nói: "Tràng chủ, người cảm thấy thế nào?"
"Ta không biết.
Giang Thái Huyền quả quyết chuồn đi, ánh mắt Pháp Hải nhìn Bạch Tố Trinh đúng là rất quái lạ, khiến lòng hắn không khỏi băn khoăn, không phải hắn có ý gì với Bạch Tố Trinh thật đó chứ?
"Có lẽ là hắn còn đang ghen tỵ, lúc trước Bồ Tát chỉ điểm ta mà không chỉ điểm hắn.
Bạch Tố Trinh nói.