← Quay lại trang sách

Chương 506 Phá vỡ ma chướng

Giang Thái Huyền trực tiếp truyền tống về thành Thanh Nguyệt, truyền âm nói: "Tất cả Thần ma trung giai, truyền tống trở về."

Rất nhanh, Bạch Tố Trinh, Dracula, Pháp Hải, Trương Tam Phong, toàn bộ truyền tống về đạo tràng.

"Tràng chủ, có chuyện tìm chúng ta sao?

Nhóm Thần Ma nghi hoặc.

"Pháp Hải, ngươi còn tính giấu diếm ta?

Giang Thái Huyền liếc nhìn Pháp Hải, cái con lừa trọc này: "Giấu diếm ta trấn áp Ngọc Linh Lung, khách hàng của đạo tràng chúng ta mà ngươi cũng không buông tha hả?"

"A di…."

"A cái đầu mi, thật sự coi ta không trị được ngươi? Bạch Tố Trinh, cho ngươi một cơ hội, chỉ cần không đánh chết, đều tùy ý ngươi.

Giang Thái Huyền lạnh lùng nói, chợt bồi thêm một câu: "Dracula, cơ hội để ngươi uống thần huyết tới rồi."

"Trương Tam Phong, nghe nói quan hệ phật đạo không tốt, ngươi tùy ý, nửa canh giờ sau ta sẽ trở về."

Giang Thái Huyền lạnh hừ một tiếng, chuẩn bị rời đi.

"Tràng chủ, bần tăng lập tức thả nàng yêu nghiệt này.

Pháp Hải biến sắc, vội vàng thả Ngọc Linh Lung ra.

Bạch Tố Trinh vẫn luôn muốn áp chế hắn, nếu như tràng chủ thật sự để mặc cho bọn hắn động thủ, hắn dám khẳng định, ngày mai không đánh người tàn phế, cũng sẽ bị Đức Cổ La hút cạn.

Chớ nói chi là, còn có một đạo môn Trương Thanh Phong.

"Tràng chủ.

Ngọc Linh Lung vừa ra khỏi Lôi Phong tháp, vội vàng bái nói: "Tràng chủ, ta không phải hồ ly tinh, ta chỉ là huyết mạch Thiên Thánh Yêu Hồ mà thôi."

"Ừm, ta hiểu, bây giờ ta có chút chuyện muốn thương lượng, ta bảo tổ tông của ngươi đi cùng ngươi.

Giang Thái Huyền nói.

"Tổ tông của ta?

Ngọc Linh Lung hoang mang, để cho tổ tông của ta đi theo? Có ý gì vậy?

Chẳng mấy chốc Ngọc Linh Lung đã ngộ ra, một con bạch hồ được truyền tống tới, liếc nhìn Ngọc Linh Lung: "Đi theo ta."

"Ngươi, ngươi là?

Ngọc Linh Lung kinh ngạc, nàng rõ ràng cảm nhận được, huyết mạch của nàng, bắt đầu từ con bạch hồ này.

"Đi thôi, ngươi không cảm nhận sai, nàng thật sự là tổ tông của ngươi.

Giang Thái Huyền nói.

Ngọc Linh Lung cảm thấy bản thân ngốc luôn, tại sao mình lại có thêm một người tổ tông chứ?

"Thiên Thánh Yêu Hồ, mang Ngọc Linh Lung rời đi, sau đó xem Thiên La Quốc có xảy ra chuyện gì không, nếu như không có thì để Ngọc Linh Lung chờ lát qua đây, nói thế với Pháp Hải…" Giang Thái Huyền truyền âm.

Sau đó truyền âm cho Trương Thanh Phong: "Quan hệ phật đạo như thế nào? Ngươi có ấn tượng ra sao với Pháp Hải?"

"Phật là phật, Pháp Hải là Pháp Hải.

Trương Tam Phong đáp lại, dừng một chút, lại nói: "Tràng chủ, nếu như ngươi muốn thay đổi Pháp Hải, bần đạo có thể liên hợp Bạch Tố Trinh hỗ trợ, ngươi thế này…."

"Đa tạ Trương chân nhân.

Giang Thái Huyền nở nụ cười từ đáy lòng, sau đó nhìn về phía Pháp Hải, về sau không thể ra tay với khách hàng của đạo tràng, dù đối phương là yêu.

Nói xong, Giang Thái Huyền trực tiếp rời đi, Dracula cười quái dị chui vào dược điền bế quan, hắn có đầy đủ linh thực, chỉ là cần phải tọa trấn đạo tràng, lại thêm chuyển phải tổ chức hoạt động nên mới luôn không bế quan.

Bạch Tố Trinh và Trương Tam Phong cũng rời đi, để lại một mình Pháp Hải ngồi xếp bằng tụng kinh.

Nửa canh giờ sau, Ngọc Linh Lung truyền tống tới, liếc nhìn Pháp Hải: "Đại hòa thượng, đa tạ ngươi nhốt ta lâu như vậy."

"Hả?

Ánh mắt Pháp Hải nghi ngờ, nhìn về phía Ngọc Linh Lung: "Ngọc thí chủ, ngươi có ý gì?"

Hắn đã đè xuống chấp niệm hàng yêu trong lòng không hề động thủ, nếu là trước kia, phàm là chuyện dính dáng đến yêu ma, hắn sẽ không nghĩ ngợi gì mà trực tiếp động thủ.

Ngọc Linh Lung khoanh chân ngồi xuống, đối mặt với Pháp Hải: "Đại sư, nghe tổ tông nói, ngài cả đời tu thiện, chúng sinh bình đẳng."

"Vậy yêu không phải là một thành viên của chúng sinh sao?

Ngọc Linh Lung nhẹ giọng hỏi.

"Yêu, họa loạn thiên hạ.

Pháp Hải lạnh lùng nói.

"Cỏ cây tinh quái là yêu, sơn lâm dã thú tu luyện là yêu, ngươi nói, yêu họa loạn thiên hạ, ta không phản bác, nhưng ta lại hỏi ngươi một câu, ba trăm vạn con dân của Thiên La Quốc, tình tính ở trên đầu ai?"

"Ngươi luôn miệng nói chúng sinh bình đẳng, đây chính là bình đẳng của ngươi? Ta chính là huyết mạch duy nhất của Thiên La, nhưng ngươi không để ý đến bách tính thiên hạ, ngươi, mới thật sự là yêu!"

"Ba trăm vạn con dân của Thiên La?

Toàn thân Pháp Hải khẽ giật mình, khó có thể tin mà nhìn Ngọc Linh Lung, chợt bước lên truyền tống trận, nhanh chóng truyền tống đi.

Vừa bước ra truyền tống trận, trước mắt Pháp Hải một màu đen kịt, vô số thi thể chồng chất thành núi, người giả trẻ em, thanh niên trai tráng, từng cỗ thi thể hai mắt trừng lớn, chết không nhắm mắt, nhìn chằm chặp vào Pháp Hải.

"Tiền bối, ngươi nhìn thấy không? Những thi thể này đang theo dõi người đấy, bọn hắn muốn biết tại sao mình lại chết? Tại sau lúc đại nạn lâm nguy, quân chủ của bọn hắn lại không đứng ra bảo vệ bọn hắn?

Ngọc Linh Lung chậm rãi tiến đến, giống như quỷ mị, nỉ non bên tai Pháp Hải: "Ngươi nói xem, quân chủ của bọn hắn, thủ hộ giả của bọn hắn lúc đấy ở đâu? Không nói được hả? Có muốn để Linh Lung nói cho ngươi biết không?"

"Ta ở trong Lôi Phong tháp của ngươi, bởi vì ngươi trấn áp ta, trấn áp quân chủ của bọn hắn, trước khi chết bọn hắn kêu rên, cầu cứu, lại không có ai để ý, không ai nghe thấy, bọn hắn chỉ có thể giãy giụa trong tử vong…."

"Thế sẽ không xảy ra chuyện chứ?

Giang Thái Huyền liếc nhìn cảnh tượng này, truyền âm hỏi.

"Yên tâm đi tràng chủ, lần này nhất định phải phá vỡ ma chướng của Pháp Hải, mỗi ngày trông thấy dáng vẻ kia của hắn ta liền thấy phiền.

Bạch Tố Trinh nói.