← Quay lại trang sách

Chương 540 Thần

Trương chân nhân, ngươi có cách gì có thể tăng đức tin của những người này không?

Dương Tử Lăng nhìn về phía Trương Tam Phong, nếu như không tăng nhanh tốc độ, thì sau này bọn họ khó mà hồi vốn được.

"Lão đạo không có, nhưng một người có, hơn nữa đảm bảo sẽ không xảy ra vấn đề, dù có bảobọn hắn chết, bọn hắn cũng sẽ chết trong vui vẻ, lại còn được vẻ vang.

Trương Tam Phong thản nhiên nói.

"Ai?

Hai người vội vàng hỏi.

"Lừa trọc đầu.

Trương Tam Phong hờ hững nói.

"Lừa trọc đầu?

Hai người sững sờ, bọn hắn biết lừa trọc đầu đó là ai, chính là Pháp Hải!

"Pháp Hải đại nhân có bản lĩnh này hả?

Dương Tử Lăng và Ngọc Linh Lung hơi kinh ngạc liếc nhìn nhau.

"Sao các ngươi không thử xem, con lừa đầu trọc đó xuất thân Phật Môn, lại là Kim Cương Phật Đà.

Trương Tam Phong nói.

Loại Thần Thông này Đạo gia cũng có, nhưng Trương Tam Phong không biết.

Hai người suy tư, Ngọc Linh Lung thì lại lo lắng: "Pháp Hải đại nhân sẽ không trấn áp ta chứ?"

"Không đâu.

Trương Tam Phong nói.

"Vậy ta đi thuê Pháp Hải đại nhân.

Dương Tử Lăng đứng dậy rời đi.

Trong sơn cốc, trưởng lão Minh Nguyệt Tông gom góp tiền, giao cho Thang Nguyệt Lộ và Tiêu Thiên, Thang Nguyệt Lộ nói: "Các ngươi chờ ta chút."

"Đây là?

Trưởng lão Minh Nguyệt Tông nghi hoặc.

"Đạo cảnh Vương Giả và đạo cảnh Hoàng Giả quá trân quý, sao bọn ta có thể suốt ngày mang bên mình được?

Thang Nguyệt Lộ mỉm cười, sau đó quay người rời khỏi, đi thẳng vào gian phòng đã chuẩn cho nàng nghỉ ngơi.

Trưởng lão hơi nhíu mày, vận dụng sức mạnh Vương Giả truyền âm ra ngoài: "Đi theo nàng, xem thử xảy ra chuyện gì."

Một đệ tử Trường Sinh sơ kỳ âm thầm theo dõi, Thang Nguyệt Lộ đóng cửa phòng, tên đệ tử kia nấp ở trước cửa phòng, nghe lén động tĩnh ở trong, nàng không dám trực tiếp dùng thuật nhìn trộm, vì lo lắng sẽ bị phát hiện, bên trong là một thiên tài Thần Huyết đấy.

Chẳng mấy chốc trong phòng vang lên giọng nói của Thang Nguyệt Lộ: "Thần Vũ Thiên Thần vĩ đại ơi, tín đồ cung kính ngài, Thang Nguyệt Lộ cầu nguyện cho ngài…"

"Chơi cái quỷ gì vậy?

Tên đệ tử đang nghe lén ngơ ngác, Thần Vũ Thiên Thần vĩ đại?

Ông!!!

Lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị một cỗ uy áp kinh khủng bao trùm, đệ tử Trường Sinh đó cứng đờ, áp lực mênh mông ập xuống, trong nháy mắt nàng như nhìn thấy một người to lớn, khắp người lấp lánh kim quang, ngồi trên cao nhìn xuống chúng sinh vạn vật.

Bịch!

Vị đệ tử Trường Sinh này trực tiếp quỳ xuống, nàng không dám làm ra bất kỳ hành động phản kháng nào dưới uy áp này, nàng cảm giác bản thân tựa như sâu kiến bé nhỏ, chỉ cần đối phương khẽ động là bản thân sẽ chết.

Thần!

Uy áp này còn mạnh hơn so với uy áp Thần Huyết mà thiên tài Thần Huyết kích phát, may là phạm vi của cỗ uy áp này chỉ bao quanh hai mét bên ngoài phòng, không lan tràn ra ngoài, bằng không tất cả đệ tử trong sơn cốc sẽ gặp nguy hiểm.

"Chấp Hành Giả của trần gian, ngươi gọi bản thần có việc gì?

Một giọng nói cao cao tại thượng, như từ viễn cổ vọng về vang lên, phiêu tán, lại trực tiếp đánh thẳng vào lòng người.

"Thưa Thần Võ Thiên Thần vĩ đại, tín đồ thành kính cầu xin ngài ban cho tín đồ một phần đạo cảnh Hoàng Giả, chỉ có đạo cảnh Hoàng Giả mới có thểhiển lộ thần uy của ngài, khi ấy tín đồ mới có thể càng tiện thi hành ý chỉ của Thần Vũ Thiên Thần ở nhân gian.

Thang Nguyệt Lộ cung kính nói.

"Được!" Một tiếng nói lạnh lùng vang lên, thần uy tiêu tán, bên trong gian phòng lóe lên một đạo kim quang, mọi thứ khôi phục lại sự tĩnh lặng, uy áp kinh khủng rút đi, trong lòng đệ tử đang nghe lén nhẹ nhõm hẳn, trực tiếp xụi lơ.

"Cung tiễn Thần Võ Thiên Thần.

Thang Nguyệt Lộ vội vàng nói, sau đó liếc nhìn Võ Tòng trước mặt, nàng truyền âm: "Đa tạ Võ Tòng đại nhân phối hợp."

"Ngươi thuê, ta làm nhiệm vụ.

Võ Tòng nói xong lập tức truyền tống rời đi.

Thang Nguyệt Lộ đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn đệ tử của Minh Nguyệt Tông đang nằm rạp trên đất, kinh ngạc nói: "Vị tỷ tỷ này, ngươi sao thế? Sao lại nằm ở đây?"

"Không sao, ta không cẩn thận ngã ấy mà.

Đệ tử này miễn cưỡng mỉm cười, nhưng cười rất khó coi.

"Trường Sinh mà cũng té ngã? Còn té đến mức lạnh toát cả người?

Thang Nguyệt Lộ vô cùng kinh ngạc, thầm nói: "Kỹ thuật ngã này còn cao siêu hơn cả Lâm Thanh té gãy chân."

Đệ tử Trường Sinh: "…"

Đời người đã khó khăn lắm rồi, có những việc đừng nên vạch trần chứ, ngươi không rõ xảy ra chuyện gì? Tại sao phải nói như biết rõ lắm vậy?

Sao đệ tử Trường Sinh lại không biết bản thân bị phát hiện rồi chứ? Âm thanh quỳ xuống to như thế, nếu mà không bị phát hiện, thì cái gọi là Thần này cũng ngu quá luôn ấy.

Cũng may Thang Nguyệt Lộ không hỏi nhiều, bây giờ nàng muốn đi đưa đạo cảnh Hoàng Giả, nếu vụ làm ăn này mà thành công, nàng không chỉ kiếm được tiền, mà Minh Nguyệt Tông chắc chắn muốn mua về, còn việc nghe lén thì nàng đã sớm biết rồi, nên mới có cảnh tượng lúc nãy.

Nàng không vạch trần, chỉ là tên đệ tử này khẳng định không biết, vừa nãy Võ Tòng đã cho uy áp tập trung lên người nàng ta, bằng không cũng không thể đè ép nàng ta thành như thế.

"Cửa phòng không đóng? Đó là?

Đệ tử Trường Sinh vừa muốn rời khỏi thì chợt phát hiện trên bàn để một bản thư tịch bằng ngọc.

Lúc quay lại đại sảnh, Thang Nguyệt Lộ trực tiếp đưa đạo cảnh cho trưởng lão: " Đây là đạo cảnh Hoàng Giả."

Vẻ mặt trưởng lão tỏ ra nghi ngờ, đưa cho Ứng Minh Nguyệt: "Đưa cho đại trưởng lão."

"Vâng.

Ứng Minh Nguyệt vâng lời rời đi.