← Quay lại trang sách

Chương 544 Tây Hoàng Quốc?

Mà Dương Tử Lăng đã đổi một thùng công đức khác, cầm tiền tiến vào phủ thành chủ, cái rương này có không gian đặc biệt, có thể đựng rất nhiều tiền.

"Phát tài rồi, lần này thế mà có tận mấy chục vạn đấy.

Ngọc Linh Lung kích động nói.

Bây giờ thành Tây Hoa tụ tập bao nhiêu người chứ? Ngay cả bọn họ cũng đếm không hết, trong những người này có rất nhiều Võ Giả, mặc dù đẳng cấp không phải rất cao, những cũng có không ít Thần Thông, Trường Sinh.

Những người này tùy tiện đã có gần trăm nguyên tệ, thậm chí mấy ngàn, hơn vạn, mặc dù không mang nhiều tiền, chỉ góp một số nhỏ, nhưng một khi tích lại, thì không phải số lượng nhỏ.

Hơn nữa những người này còn muốn về lấy tiền, lần sau sẽ càng nhiều hơn.

"Bảo người của ngươi nhanh chóng tuyên truyền đi, nếu như toàn bộ Tây Vực đều đến đây, thì chúng ta rất dễ dàng là có thể phong Vương, thậm chí xưng Hoàng.

Ngọc Linh Lung nói.

"Yên tâm đi, còn có mấy tên tiêu tiền như nước đang trên đường.

Dương Tử Lăng kích động nói: "Để ta ôm chốc đã, tiền đó, thật là nhiều tiền, sao trước đây ta không phát hiện tiền đáng yêu thế nhỉ?"

Da mặt Pháp Hải và Trương Tam Phong co rút lại, hai người này, một người là công chúa, một người là Thần Huyết, còn bán đi hoàng vị của mình, bây giờ thế mà lại là kẻ yêu tiền.

"Các ngươi yên lặng chút, có người đến.

Trương Tam Phong nhịn không được nhắc nhở nói.

Hai người sững sờ, nhanh chóng thu tiên lại, khôi phục dáng vẻ hờ hững, cao cao tại thượng.

"Hai đồ yêu nữ, lại dám làm loạn chúng sinh.

Một tiếng quát vang lên, một nam tử trẻ tuổi cẩm y lộng lẫy giáng lâm, sau lưng còn có một vị lão giả.

"Vương Giả?

Trương Tam Phong và Pháp Hải đồng thời liếc nhìn vị lão giả kia, sức mạnh quy tắc nhàn nhạt đó không giấu nổi bọn hắn.

"Ngươi là ai?

Ngọc Linh Lung chau mày, đời này nàng ghét nhất chính là có người gọi nàng là yêu nữ, vẻ mặt của Dương Tử Lăng cũng không tốt cho lắm.

"Ta là hậu duệ của hoàng thất Tây Hoàng Quốc ở Tây Vực, Quân Càn!" Nam tử trẻ tuổi kiêu ngạo nói: "Thành Tây Hoa này chính là thành trì do Tây Hoàng Quốc ta cai trị, các ngươi dám gây chuyện ở đây, lừa gạt tiền tài của bách tính trong thời loạn thế."

"Tây Hoàng Quốc? Nếu như ta không nhớ lầm thì đã bị Ma tộc và Dị tộc hủy diệt rồi cơ mà?

Dương Tử Lăng cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi biết ta là ai không?"

"Ai?

Nam tử cẩm y khẽ giật mình, lão giả phía sau hắn cũng sửng sốt, chẳng lẽ lại là người có thân phận lớn hay sao?

"Công chúa của Đại Vân Quốc, Dương Tử Lăng, đây là lệnh bài của ta.

Dương Tử Lăng cười kiêu ngạo nói: "Vị này là Ngọc Linh Lung, quận chúa đỉnh cấp của đại quốc Thiên La Quốc, chỉ là làm biếng nên vứt cho người khác, bây giờ bọn ta một người là Thần Sứ, một người là Thần Nữ, mà ngươi thì hình như chỉ là một tên hoàng tử nghèo khổ nhỉ?"

"Hoàng tử nghèo khổ?

Quân Càn cười lạnh nói, bễ nghễ nói: "Hoàng thất của Tây Hoàng ta còn có vô số cường giả, của cải vô số, hai tiểu quốc chưa từng nghe tới của các ngươi sao có thể sánh được?"

"Nói như thế nghĩa là ngươi có rất nhiều tiền?

Hai mắt Dương Tử Lăng và Ngọc Linh Lung đồng thời sáng lên.

Nâng đỡ một vị huyết mạch hoàng thất, khống chế trong lòng bàn tay, dùng danh nghĩa của hoàng thất, danh chính ngôn thuận, nắm giữ Tây Vực.

Bọn họ nhớ lại lời nói của tràng chủ, tên Quân Càn này không phải bù nhìn tự mình đưa tới cửa sao?

"Các ngươi đến đây làm gì?

Dương Tử Lăng lạnh giọng hỏi.

"Đương nhiên là để giết các ngươi rồi, trả lại vùng trời sạch sẽ cho thiên hạ.

Vẻ mặt Quân Càn lạnh lẽo, nghiêm nghị nói: "Họa loạn thành Tây Hoa, bòn rút của cải của dân chúng, tội của không thể tha, nhưng nếu như các ngươi đầu quân cho bản hoàng tử, cống hiến cho bản hoàng tử, cùng chống lại Ma tộc Dị tộc, thì bản hoàng tử có thể tha cho các ngươi một mạng."

Pháp Hải quay phắt đầu, sao mình lại chung nhóm với yêu nữ đi gây họa rồi ơ?

Vẻ mặt của Trương Tam Phong hờ hững, không cảm xúc.

"Chậc chậc, nói hay nhỉ.

Dương Tử Lăng cười lạnh nói: " Quân Càn hoàng tử, trước đây Tây Hoàng Quốc ở Tây Vực như thế nào?"

"Là quốc đô mạnh nhất, có một không hai, toàn bộ Tây Vực không ai không biết tên của Tây Hoàng Quốc?

Quân Càn kiêu ngạo nói.

"Vậy Tây Hoàng Quốc của ngươi vẫn nên bị diệt đi.

Dương Tử Lăng chế giễu nói.

"Ngươi muốn chết hả!" Quân Càn tức giận rồi, vẻ mặt của lão giả sau lưng cũng lạnh xuống, sát cơ nồng đầm phóng ra.

"Ai ya, chớ nóng vội động thủ nha, trước tiên nghe ta nói mấy câu đã.

Dương Tử Lăng hờ hững nói: "Nếu như nói xong mà các ngươi vẫn cho rằng ta gây họa, muốn giết bọn ta, thì Dương Tử Lăng tuyệt đối không đánh trả."

"Hửm? Lẽ nào các ngươi muốn đầu quân cho bản hoàng tử?

Quân Càn cảm thấy hứng thú, sở dĩ hắn vẫn luôn không động thủ chính là vì muốn thu phục hai nữ tử này.

Cái sự cuồng nhiệt, thành kính của Võ Giả và dân chúng ở thành Tây Hoa khiến cho hắn thèm thuồng, nếu như hắn cũng có thủ đoạn khống chế đó thì Tây Vực đây lo gì mà không thể thống nhất chứ? Đến lúc đó, khi xây dựng lại Tây Hoàng Quốc, hắn chính là quốc chủ mới!

"Ngươi nói ngươi là hậu duệ hoàng thất của Tây Hoàng Quốc, dưới trướng có tinh binh kiện tướng và còn vô số của cải đúng không?

Dương Tử Lăng nói.

"Đúng vậy, chỉ cần các ngươi đầu quân cho bản hoàng tử, cống hiến vì bản hoàng tử, thì tất cả mọi thứ như: quyền lực, tiền tài, địa vị, đều cho các ngươi.

Quân Càn kiêu ngạo nói.

"Ngươi có tinh binh kiện tướng, có vô số Võ Giả cường đại tọa trấn, trong tay có vô số tài phú, vậy thì tại sao ngươi không đứng ra bảo vệ con dân Tây Vực chứ?"

"Ngươi có vô số của cải, nhưng có từng nghĩ tới con dân Tây Vực ăn không đủ no, mặc không đủ ấm chưa?"

"Ngươi có binh sĩ trong tay, có võ giả tọa trấn, nhưng có từng nghĩ tới con dân Tây Vực bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ bị Ma tộc, Dị tộc giết hại chưa?"

"Lúc bọn họ bấp bênh, mạng sống gặp nguy hiểm, nhưng có từng thấy các ngươi đứng ra bảo vệ bọn họ chưa?

Dương Tử Lăng cười lạnh: "Bây giờ ta và Thần Nữ lưu truyền tín ngưỡng, hấp dẫn chư thần, bảo vệ Tây Vực, mong muốn mở ra thái bình cho vạn thế, ngươi nói bọn ta gây họa cho Tây Vực à?"

"Vậy mời ngươi nói cho ta biết, bảo vệ dân chúng, để cho bọn họ ăn no mặc ấm là họa, thì các ngươi là cái gì?

Nói xong câu cuối cùng, vẻ mặt Dương Tử nghiêm nghị quát lên.

"Ngươi, ngươi muốn chết hả!" Quân Càn thẹn quá hóa giận, hắn vốn dĩ tưởng rằng Dương Tử Lăng sẽ cầu xin tha mạng, nhưng không ngờ tới vậy mà là một hồi mỉa mai giáo huấn hắn, thần sắc của Vương Giả sau lưng trở lên âm lãnh, đột nhiên động thủ.

Oanh!!!

Một chưởng đập ra, sức mạnh quy tắc tràn ngập, cả gian phòng đều bị bao trùm lại, một cỗ uy hiếp quấn quanh hai người.