← Quay lại trang sách

Chương 552 Cơ hội tốt

Trong đại dương, máu tươi chảy lênh láng, vô số thi thể trôi lềnh bềnh, một trận chiến đang diễn ra.

"Đúng rồi, nếu các ngươi muốn làm vụ này thì đạo tràng có điều kiện.

Lưu Thanh cười nói.

"Điều kiện gì? Không phải muốn chia hoa hồng chứ?

Đám người Long Hạo cảnh giác liếc nhìn hắn, loại việc như này đạo tràng làm không ít.

"Đương nhiên không phải, tràng chủ nói chỉ cần các ngươi bỏ phong thư này vào trong sách giúp hắn là được, sẽ không ảnh hưởng đến lợi ích của các ngươi.

Lưu Thanh lấy ra một phong thư, giao cho Cực Võ Hoàng.

"Mua sắm thương phẩm của đạo tràng, đề cao thực lực mới có thể bảo đảm nhất định cướp được Tổ Long Sáng Hải Lục.

Cực Võ Hoàng ngỡ ngàng: "Không phải bọn ta bán cho bọn hắn sao? Bọn hắn còn cướp cái gì?"

Lưu Thanh lặng lẽ cười lạnh: "Trước khi cướp được bốn phần Sáng Hải Lục, ai có thể xác định được nội dung sẽ giống nhau chứ? Các ngươi cứ giá cao mà bán, thuận tiện tuyên truyền đạo tràng, đúng là một mũi tên trúng hai đích."

"Nếu ngươi đã yêu cầu như vậy thì không vấn đề gì.

Mấy người gật đầu, Cực Võ Hoàng cầm theo Tổ Long Sáng Hải Lục trở về Đông Vực, sau đó nhanh chóng sản xuất ra một xấp, dùng bí thuật làm cũ đi, lại dùng da của Hải Yêu bao lại, xác định nước thấm vào cũng không có việc gì, lúc này mới truyền tống quay về.

Một đám người cầm một xấp lớn, bắt đầu hành động trên biển, Long Hạo và Lạc Thanh Phong trực tiếp truyền tống, Cực Võ Hoàng và Hổ Hoàng, Cổ Huyền, Cổ Hà thì tiến vào đại dương, dùng toàn lực bơi qua.

Xây đựng lại Tây Vực, các đại tông môn tủi thân quay về, đánh thì đánh không lại, chỉ đành rời đi.

Ngọc Linh Lung và Dương Tử Lăng kiếm được rất nhiều tiền, vơ vét của những bách tính bình dân, võ giả sơ cấp, dân chúng ít tiền nguyên tệ càng ít, nhưng cứ tích thì thành nhiều.

Mà những võ giả sơ cấp ấy, có ai mà không có mấy đồng nguyên tệ chứ? Có người có mấy trăm, mấy vạn cũng có.

"Vẫn nên kiếm tiền bằng hòm công đức thôi.

Dương Tử Lăng và Ngọc Linh Lung thích thú chia tiền.

Mỗi ngày bọn họ đều thu rất nhiều tiền, chằng cần làm gì cả, cũng không cần tuyên truyền, có người mới đến thì mời Pháp Hải độ hóa.

Cho dù một vài kẻ ý chí kiên định hay những người Pháp Hải vẫn chưa độ hóa, một khi dám ở lại thành Tây Hoa, dưới sự mê hoặc của đám fan cuồng kia thì ý chí kiên định cũng sẽ dao động.

"Chúng ta đi bán Hoàng Giả, Vương Giả, Thiên Thần Lệnh đi.

Dương Tử Lăng kích động nói.

Sau khi tiêu diệt cứ điểm của Ma tộc thì họ tìm được Thiên Thần Lệnh ở trên người một vị Vương Giả Ma tộc.

Thu thập xong Thiên Thần Lệnh thì Giang Thái Huyền vẫn còn bế quan đột phá Vương Giả, không hề quan tâm mọi chuyện bên ngoài.

Ngọc Linh Lung và Dương Tử Lăng nhờ vào tiền kiếm được, tu vi tăng rất nhiều, mặc dù chưa xưng Vương, nhưng đã đến Trường Sinh đỉnh phong, bọn họ còn phải để dành tiền.

"Tiếp theo liền để bọn họ trồng lương thực, chúng ta chỉ cần chờ thu hoạch là ok, một cắc cũng không phải bỏ ra.

Dương Tử Lăng cười nói.

"Đúng nha, đầu tư lâu như vậy, cũng nên kiếm tiền thôi.

Ngọc Linh Lung cười không ngậm được miệng.

"Hai vị thí chủ, công đức của bần tăng đã xong…"

"Pháp Hải đại nhân, chớ vội đi, ta lại thuê tiếp, người ở thành Tây Hoa tọa trấn, đến một người độ hóa một người, chúng ta tranh thủ xong việc, Tây Vực sẽ không có cá lọt lưới đâu!" Dương Tử Lăng vội vàng nói.

Pháp Hải: "..."

Thanh danh của bần tăng đều bị các ngươi quậy tan nát rồi!

Mà giờ phút này, trên một tòa núi nhỏ, mấy ngàn người đứng chen chúc nhau, Đao Hoàng ngồi vị trí chủ vị, nhìn xuống đám võ giả phía dưới.

"Được đấy, còn có một tôn Hoàng Giả sơ kỳ.

Đao Hoàng gật đầu, vẻ mặt lóe lên sự vui mừng.

Hắn từ Đông Vực đến đây, vốn dĩ đi theo đám Long Hạo hố Ma tộc, Dị tộc, nhưng bây giờ hố không được, mới nhớ ra Bá Đao Môn có một phần ở Tây Vực, nên lập tức chạy đến.

Liếc nhìn Bá Đao Môn trải qua sự tàn phá của Ma tộc, Dị tộc mà Đao Hoàng vẫn rất vui mừng, bởi vì Bá Đao Môn còn có một vị Hoàng Giả sơ kỳ, nghĩ đến nó từng là thế lực lớn ở Tây Vực, còn có không ít tiền bạc.

"Đao Hoàng lão tổ, không biết Bá Đao Môn ở Đông Vực thế nào rồi?

Vị võ giả Hoàng Giả sơ kỳ hỏi.

"Đừng gọi ta là Hoàng Giả, ngươi và ta đều là Hoàng Giả, cứ kêu bằng tên đi, gọi ta là Diệp Dung.

Đao Hoàng hào sảng cười nói: "Về phần Bá Đao Môn ở Đông Vực, dưới sự dẫn dắt của bản hoàng đã là đỉnh cấp đại thế lực, ít ai có thể sánh bằng Bá Đao Môn ta!"

"Đao Hoàng đúng là một vị lãnh đạo anh minh.

Hoàng Giả sơ kỳ khen ngợi nói, lại bổ sung: "Ta tên Khương Sơn, vận khí không tốt lắm, gần đây mới đột phá Hoàng Giả."

Không đợi Đao Hoàng Diệp Tung mở miệng, Khương Sơn đã nói: "Đao Hoàng đến muộn rồi, bỏ qua một cơ hội tốt."