← Quay lại trang sách

Chương 557 Phí liên minh

Lúc bọn họ còn đang nghi hoặc, các đại tông môn của Tây Vực đi vào Thần Ma đạo tràng. Nhìn thương phẩm của đạo tràng, sắc mặt của bọn họ phức tạp, xoắn xuýt, còn có cả phẫn nộ.

"Khương Sơn, Minh Nguyệt tông, và các tông môn còn lại nữa, các ngươi hãy cho bọn ta biết các ngươi kiếm lời được bao nhiêu?

Đao Hoàng giận đến toàn thân phát run. Chỉ vào thương phẩm của đạo tràng, suýt nữa cho bọn này một cái tát.

Các ngươi nói đi, nói bằng khuôn mặt đắc ý và vinh hạnh cho ta biết, các ngươi kiếm lời được một ngàn vạn mua đạo cảnh Hoàng Giả, cơ hội tốt ngàn năm có một đã bị các ngươi bắt được.

Bây giờ cho các ngươi cơ hội, tại sao các ngươi lại không nói?

"Nhường đường một chút, sao lại đứng chắn trước cửa đạo tràng làm gì?

Một thanh âm vừa vui sướng, vừa vội vàng vang lên. Ngọc Linh Lung và Dương Tử Lăng đi tới.

Giữa lúc mọi người đang sững sờ, hai người họ vứt xuống một đống dược liệu lớn, còn có cả vàng bạc, nguyên tệ, nguyên tinh: "Toàn bộ đều do ta lấy được từ trong thẻ."

"Các ngươi...

Da mặt cả đám cường giả đều cứng ngắc lại. Các ngươi kiếm tiền như thế sao?

"Giá trị tổng cộng là sáu trăm vạn. Thẻ của ai vậy?

Lưu Thanh nhàn nhạt hỏi.

"Mỗi người một nửa, nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Chẳng mấy chốc thùng công đức lại đầy.

Dương Tử Lăng vội la lên.

Đao Hoàng: "..."

Các đại tông môn: "..."

"Như vậy là các ngươi đã lột sạch Tây Vực rồi sao? Người của Tây Vực không có tiền thì phải làm sao đây?

Đao Hoàng không nhịn được bèn hỏi.

"Tiền ư? Ăn no là được rồi. Cần tiền làm cái gì?

Dương Tử Lăng bĩu môi một cái rồi nói: "Tiền là để dâng cho thần linh. Còn đám tín đồ sùng bái thần linh kia thì chỉ cần ăn no mặc ấm, không bị người ta đánh chết là đủ rồi."

"Đúng rồi, Tử Lăng, mau trở về bán buôn một ít hạt giống dược liệu đi. Phàm là khu vực nằm trong Tây Vực có thể biến thành dược điền thì biến thành dược điền hết đi. Nếu không được thì trồng lương thực, để cho bọn họ ăn. Sau này chúng ta cũng không cần cho bọn họ lương thực nữa.

Ngọc Linh Lung nói.

"Chủ ý này hay. Ngươi chờ ta một chút. Ta đi ra đây một chút.

Dương Tử Lăng vội vàng bước lên truyền tống trận.

Vẻ mặt của bọn Đao Hoàng vô cùng hốt hoảng. Tín đồ được ăn no mặc ấm, không bị đánh chết là được rồi sao?

Mẹ nó, sao có thể tự mình trồng được lương thực và dược liệu chứ?

Nói cách khác, sau này toàn bộ người của Tây Vực đều làm việc cho các ngươi thôi ư?

"Ta tính toán, nếu trồng được dược liệu... toàn bộ Tây Vực… Ta tính không được chính xác. Ai trong các ngươi có thể tính được như vậy thì sẽ có thu nhập bao nhiêu?

Cảm giác đầu óc Đao Hoàng không còn dùng được nữa.

Đây chính là toàn bộ Tây Vực, một khối đại lục đó! Khắp núi đồi toàn là dược liệu. Kể cả là Đê cấp thì cũng có giá trị đến mấy trăm vạn. Nếu là Trung cấp, Cao cấp, thậm chí là Đỉnh cấp thì có phải là cười đến mức không ngủ được không?

"Không được, không được, trái tim ta có chút không chịu được.

Khương Sơn run giọng nói.

"Ngọc Linh Lung, ngươi nhìn xem, chúng ta đi làm theo các ngươi, mỗi lần thu nhập chỉ cần một phần là được rồi sao?

Đao Hoàng nghiêm mặt lại nói. Công việc này kiếm được quá nhiều tiền.

"Đao Hoàng sao?

Ngọc Linh Lung nhìn Đao Hoàng, rồi lại nhìn mấy tông môn còn lại với khuôn mặt chờ mong, không khỏi cười cười: "Ngươi mơ đẹp thật."

Thần sắc Đao Hoàng cứng đờ, cười khan nói: "Ngươi xem, ai dám quấy nhiễu vùng đất mà bọn Hoàng Giả, Vương Giả này cho ngươi chứ?"

"Hiện tại Tây Vực rất bình yên. Hơn nữa, ta đã ký hợp đồng nhận được ưu đãi khi đăng ký thuê với Thần Ma đạo tràng.

Ngọc Linh Lung ngạo mạn nói.

Lần này bọn Đao Hoàng không phản đối. Tất cả tâm tư đều được thu lại. Nếu đã ký hợp đồng với Thần Ma đạo tràng, vậy thì nếu bọn họ mà dám làm loạn, Thần Ma đạo tràng sẽ lập tức giết chết bọn họ.

Đao Hoàng vẫn nhớ rõ Thánh Hoàng bị trấn áp như thế nào. Với chút lực ấy của bọn họ thì không đủ khả năng chiến đấu.

"Có điều, ta có thể chỉ giáo cho các ngươi.

Ngọc Linh Lung nói: "Một khi các ngươi thành công thì cũng có thể thôn tính được một đại lục."

"Mong tiền bối chỉ giáo.

Đao Hoàng vội vàng nói.

Cường giả của các đại tông môn có chút hoang mang. Diệp Tung, thể diện của ngươi đâu rồi? Tiền bối ư? Ngọc Linh Lung này là tiền bối sao? Thế nhưng, bọn họ cũng không có nhiều lời. Với võ đạo, người nào giỏi hơn thì làm thầy. Với việc kiếm tiền cũng như thế.

"Nam Vực.

Ngọc Linh Lung nói: "Tuy nhiên, Nam Vực còn không biết tôn kính thần linh. Chúng ta cần tôn trọng lịch sử, tôn trọng thần thoại, để lịch sử chân chính tái hiện ở thế gian, để ánh sáng huy hoàng của thần linh lại một lần nữa chiếu rọi Chân Hư giới."

"Thế nhưng ngươi không thể quên dấu tích công lao của tổ tiên chúng ta. Chúng ta không thể gạt bỏ công lao của Thánh Mẫu Nữ Oa, người đã khai sáng Nhân tộc. Không thể gạt bỏ công lao của Ngọc Hoàng Đại Đế, người đã giáo hóa vạn dân, giúp chúng ta thoát khỏi thời nguyên thủy dã man."

Ngọc Linh Lung tỏ vẻ trang nghiêm, thần thánh, tựa như một giáo đồ thành kính, tận sức truyền đi những truyền thuyết xa xưa.

"Chúng ta đi Nam Vực tuyên truyền tín ngưỡng được không đó? Nhưng với chút thực lực ấy của chúng ta thì sợ là không đủ rồi.

Đao Hoàng nhíu mày. Bọn họ mà đi thì sợ là sẽ phải bị giết đến không còn một mống nào.

"Không phải có Đạo Tràng sao? Các ngươi bố trí truyền tống trận Hoàng cấp, mời Gia Cát Thần Hầu bày trận pháp như thần tới đây. Dưới Đại Đế thì người nào tới sẽ chết.

Ngọc Linh Lung nói.

"Hiện tại còn có thể gom tài nguyên cho truyền tống trận Hoàng Giả sao?

Đao Hoàng nhìn về phía bọn Khương Sơn.

"Có thể đem nốt vốn liếng cuối cùng của gia tộc ra để góp vào. Thế nhưng ta muốn giữ lại để chấn hưng tông môn.

Khương Sơn nói.

"Chấn hưng cái đếch gì nữa, bây giờ sư phụ Ngọc Linh Lung đã tự mình truyền thụ thần quyền bí phương. Đây chính là cơ hội cực kỳ tốt cho chúng ta. Nếu như không nắm bắt được thì sau này sẽ bị bỏ lại phía sau đó.

Đao Hoàng nói.

"Các ngươi đang làm việc đó sao?

Ngọc Linh Lung trầm giọng hỏi.

"Đương nhiên rồi. Bọn ta trở về chuẩn bị một chút, sau đó sẽ đi phát triển ở Nam Vực.

Đao Hoàng vội vàng nói.

"Được. Phí liên minh là một trăm vạn. Sau này ta và Dương Tử Lăng sẽ lấy ba mươi phần trăm thu nhập.

Ngọc Linh Lung vội vàng vươn tay ra.

Đao Hoàng: "..."

Mẹ nó, ngươi đang đùa ta sao? Ta còn chưa làm được gì, một đồng tiền cũng chưa thấy đâu, ngươi còn bảo ta cái gì mà phí liên minh là một trăm vạn ư?

Mẹ nó, người muốn ba mươi phần trăm thu nhập nữa sao?