← Quay lại trang sách

Chương 583 Tự chôn

Ầm

Đột nhiên, các vị Hoàng Giả vừa vào cung điện đều bị chấn động, bên trong cung điện trong hư không hiện ra những đường hoa văn, từng đường ký hiệu thần bí, tựa như những sợi dây được kết nối và đan xen vào nhau thành một tấm lưới trong khoảng không.

Đột nhiên, một cỗ lực lượng kỳ dị dao động, bóng dáng vài vị Hoàng Giả trở nên mờ nhạt, tất cả hoá thành vô số điểm sáng, nhảy vào dược điền.

"Rầm."

Thiên Vân Hoàng đột ngột dừng lại, kinh hãi nhìn cảnh này, các Hoàng Giả ngay cả phản kháng đều không được, trực tiếp biến mất?

Trong cung điện này, rốt cuộc ẩn chứa cái gì? Đường hoa văn này lại là cái gì?

"Trận pháp, có khả năng là trận pháp.

Thiên Vân Hoàng rrun lên, nhìn đường hoa văn sáng ngời như trước, vội lấy giấy bút ra, bắt đầu miêu tả: "Trận pháp này rất thú vị, muốn mời Gia Cát Thần Hầu ra tay, đợi ta vẽ xong, sẽ đi tìm cách giải."

Thiên Vân Hoàng cũng không có năng lực phá trận pháp, hắn chỉ có thể tìm cách ghi lại, sau đó tìm người đến phá vỡ nó.

Chỉ là, Thiên Vân Hoàng còn chưa vẽ được bao lâu, đám hoa văn này đều biến mất, hắn ngẫm nghĩ một lúc, liền ném một viên đá vào, trận pháp lại được kích hoạt.

"Đây là ruồi cũng không cho vào.

Thiên Vân Hoàng thở dài, chỉ một viên đá đã có thể kích hoạt trận pháp, hắn muốn dùng thứ gì đó để thò tay vào lấy linh dược, đương nhiên là không có khả năng.

Chẳng bao lâu, Thiên Vân Hoàng đã vẽ xong tất cả hoa văn xuất hiện, không cũng không dám khẳng định, lại đi cung điện tiếp theo, cửa vẫn mở rộng như trước, ném đá vào, đúng là kích hoạt rồi, hoa văn cũng không giống nhau, hắn vội vàng ghi chép lại.

Sau khi ghi lai, lại đi cung điện kế kiếp, sử dụng cách cũ, ghi chép đầy đủ.

"Đã đến lúc phải về rồi.

Thiên Vân Hoàng nhìn trời đứng dậy rời đi.

Ầm

Cách đó không xa đột nhiên truyền đến âm thanh gì đó, Thiên Vân Hoàng nhảy dựng, nhanh chóng đi kiểm tra cẩn thận.

Xung quanh toàn là cỏ dại cao qua người, còn có vài cây che cả mặt trời, Thiên Vân Hoàng ẩn mình trong bụi cây, tiến đến xem xét, sắc mặt thay đổi, trước mặt hắn là một nghĩa trang.

Trong nghĩa trang, một cụ già đang cặm cụi đào một cái hố dưới đất.

Trộm mộ!

Mẹ kiếp, tất cả nơi này đều là của ta! Thiên Vân Hoàng lập tức không làm nữa, đây là nơi thần duyên, mộ ở đây, nhất định có bảo vật, làm sao có thể bị kẻ khác chiếm đoạt được?

"Hậu bối, ngươi cũng nhìn một lát rồi, mau đến giúp lão già này một phen đi.

Đột nhiên, lão giả thở dài một tiếng, nhìn về phía Thiên Vân Hoàng.

Thiên Vân Hoàng rùng mình, lão già này quả thực không phải người thường, lại có thể phát hiện ra mình.

"Tiền bối, ngươi là?

Thiên Vân Hoàng để lộ thân hình, không có lại gần, từ xa nói, hắn không phải đồ ngốc, tuy rằng lăng mộ ở đây có giá trị, nhưng vài vị Hoàng Giả chết như thế nào, hắn nhìn một cái cũng hiểu.

"Đại nạn đến rồi.

Lão giả thở dài ngẩng đầu, nhìn cái hố đã đào trên mặt đất: "Sống nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng sắp chết rồi, tự đào hố chôn mình thôi!"

Đại nạn tới rồi, đào hố tự chôn mình?

Thiên Vân Hoàng sợ hãi, hắn hiện tại không cảm nhận được đại nạn của bản thân, lão già này sao có thể chứ?

Nhìn thân hình ọp ẹp và khuôn mặt già nua ấy, nếp nhăn như vỏ cam xếp từng lớp, đôi mắt mờ đục và đôi tay gầy như que củi.

"Hậu bối, lại đây giúp lão một phen, nơi này có cấm chế, lão nằm xuống nhưng tự mình chôn không được.

Lão giả lại nói.

Thiên Vân Hoàng nhíu mày, cấm chế sao? Nhưng nếu hắn đi qua thì cấm chế đánh hắn chết thì sao? Hơn nữa, lão già này có phải đang cố ý dụ hắn qua đó không?

"Haizz.

Lão giả thở dài một tiếng, nhìn cái hố mình vừa đào, từ từ hạ xuống, sau đó bắt đầu lôi đất đắp lên mình, tự chôn.

Thật sự muốn tự chôn sao?

Thiên Vân Hoàng trợn tròn mắt, ngươi mẹ nó chơi thật à?

"Hay là qua giúp hắn?

Thiên Vân Hoàng lần mò, ném một viên đá vào, không có phản ứng.

Lão giả thấy vậy cười nói: "Ngươi thận trọng quá rồi đấy, ta thật sự muốn chết, cấm chế ở đây, chỉ cần không nằm xuống thì sẽ không sao."

Thiên Vân Hoàng không nói, tiếp tục thử.

Lão giả nhìn hắn, thờ dài một tiếng: "Ngươi là người từ bên ngoài đến đúng không? Đã nhiều năm như vậy không có người ngoài đến rồi, ta đã lâu rồi không còn nhớ rõ nữa."

Thiên Vân Hoàng vẫn không lên tiếng, vẫn như trước thăm dò.

Lão giả có vẻ thích thú, lão dựng bia mộ lên: "Nhìn xem, đây là ta, nghe có từng nghe qua không?"

Thiên Vân Hoàng liếc nhìn tấm bia mộ, trên đó viết cái gì, bán Đại Đế Mục Cuồng, sinh vào cuối thời kì thượng cổ, khó tìm được kẻ thù trong thiên hạ, cuối cùng đã bị đánh bại trong tay Hoả Ngục Đại Đế, cam nguyện đầu hàng.

Bán Đại Đế trong thời kỳ thượng cổ? Lão giả này là quái vật sống từ thượng cổ đến giờ à?

Thiên Vân Hoàng khẽ nhíu mày, từ thượng cổ cho đến nay là bao lâu hắn không biết, nhưng hắn dám chắc chắn rằng một bán Đại Đế có thể từ thời kỳ thượng cổ sống đến bây giờ, sắp chết cũng là chuyện bình thường.

Sau đó, hắn lại nhìn lướt qua những ngôi mộ khác, đều là Vương Giả, Hoàng Giả gì đó trong thượng cổ.

Hoả Ngục Đại Đế, tên này hắn có nghe qua, căn bản chỉ cần không phải Đại Đế thời viễn cổ, thái cổ gì đó thì hắn đều biết một chút.

Hoả Ngục Đại Đế ở thời thượng cổ cũng là môt vị Đại Đế nổi tiếng, nhưng trong số rất nhiều Đại Đế, chỉ có thể được coi là bình thường, kém xa tổ tiên của hắn là Thiên Thần Đại Đế.

"Hoá ra là thuộc hạ đắc lực của Hoả Ngục Đại Đế, tại hạ Thiên Vân Hoàng, hậu bối của Thiên Thần Đại Đế.

Thiên Vân Hoàng ôm quyền, lộ vẻ vui mừng.

"Hóa ra là con cháu của Thiên Thần Đại Đế, thật đáng tiếc, cuối đời của Thiên Thần Đại Đế, haizz.

Lão giả thở dài một tiếng nói.