← Quay lại trang sách

Chương 584 Vãn bối sẽ chôn ngài!

Tiền bối có ý gì? Tổ tiên nhà ta cuối đời làm sao?

Thiên Vân Hoàng biến sắc, lúc trước lúc cuối đời của Thiên Thần Đại Đế, không có ở lại gia tộc Thiên Thần, mà biến mất một cách bí ẩn, chẳng biết đã đi đâu.

"Không nhắc tới thì thôi, không nhắc tới thì thôi.

Lão giả lắc đầu thở dài.

"Tiền bối, những năm gần đây vãn bối một mực truy tìm tung tích của tổ tiên, nhưng không có manh mối, xin tiền bối cho biết.

Thiên Vân Hoàng nói.

"Ta không biết cụ thể, chỉ là gặp một kẻ địch, từ đó cũng không còn tin tức nữa.

Lão giả thở dài nói: "Được rồi, ngươi vẫn nên tiến vào giúp ta một tay, chôn cất lão tử đi."

"Vãn bối không vào, cũng có thể giúp được tiền bối.

Thiên Vân Hoàng suy nghĩ một chút rồi nói.

Lão giả sửng sốt, chỉ thấy Thiên Vân Hoàng phất tay chém mấy cây to, đem mấy cây to san bằng, sau đó nối mấy cây lại với nhau đến được phần mộ, sau đó bắt đầu đẩy đất tới huyệt mộ: "Tiền bối nằm xuống, vãn bối sẽ chôn ngài."

Lão giả: "…"

Đờ mờ, còn có cái kiểu này nữa hả? Ngươi không phải đang quá cẩn thận đấy chứ?

"Tiền bối, ngài mau nằm xuống đi, vãn bối sẽ giúp ngài đoạt thành tâm nguyện.

Thiên Vân Hoàng không ngừng đẩy đất xuống hố để chôn lão giả: "Tiền bối, ngài nằm lại đi nào, ngài có còn muốn chết không?"

Khuôn mặt nhăn nheo của lão giả cứng lại, dại ra nhìn hắn một cái, cuối cùng nằm xuống: "Được, ngươi làm tiếp đi."

Mẹ nó, lúc chon ta xong rồi ta xem ngươi có vào hay không, đối mặt với nhiều mộ như vậy, ngươi không động lòng sao? Lão giả trong lòng cười lạnh.

Cuối cùng, Thiên Vân Hoàng thành công chôn lão giả, sau đó hắn hô lên: "Tiền bối, ngài có thể nói chuyện không?"

"Đừng làm phiền ta, ta sẽ chết sớm thôi, cho lão phu một chút im lặng cuối cùng đi.

Trong phần mộ truyền đến âm thanh của lão giả.

"Ồ, được, vậy ta không quấy rầy tiền bối nữa.

Thiên Vâ Hoàng nghĩ nghĩ rồi lấy ra hai trận bàn, sắp xếp lại đám cây to một chút, bày trận bàn, sau đó đặt trận bàn lên phía trên phần mộ.

Một sợi sức mạnh Hoàng Giả rót vào trong hai trận bàn.

Ầm

Trận bàn trực tiếp nổ tung, vô số ký hiệu, kim quang lóng lánh, bao phủ lăng mộ, đè nghiến cả phần mộ.

"Tiền bối, để thỏa mãn nguyện vọng của ngài, ta đã phải trả giá rất đắt đấy, không cần cảm tạ ta, ta tên Thiên Vân Hoàng!" Thiên Vân Hoàng lúc này mới đặt cây lớn xuống, xoay người rời đi.

Phần mộ: "…"

Thiên Vân Hoàng rời đi, mặc dù không kiếm được tiền, nhưng lần thu hoạch này rất lớn.

Lại bước lên Lôi Phong tháp, một đám võ giả lần này trở lại, nhưng chỉ có một nửa, điều này khiến cho tất cả võ giả đều nhận ra rõ ràng một điều, cơ duyên nơi này cũng không dễ mà lấy được.

Thần Ma đạo tràng, Giang Thái Huyền đã đợi rất lâu.

"Tràng chủ, Gia Cát Thần Hầu ở đâu, ta muốn gặp Gia Cát Thần Hầu.

Thiên Vân Hoàng vội vàng nói.

"Tràng chủ, dạy ta.

Vương Minh Minh đi tới, ôm lấy đùi Giang Thái Huyền, vẻ mặt cầu xin nói: "Ngươi hại ta thê thảm."

"Gia Cát Thần Hầu sẽ sớm tới đây, ngươi đã xảy ra chuyện gì.

Giang Thái Huyền không để ý đến Vương Minh Minh mà nhìn về phía Thiên Vân Hoàng.

"Tràng chủ, ngươi nói xem trên đời này sao lại có người ngu xuẩn như vậy, muốn tự chôn mình còn xin ta giúp đỡ.

Thiên Vân Hoàng nói.

"Kết quả thì sao?

Giang Thái Huyền nghi hoặc, còn có trải nghiệm kỳ lạ như vậy sao?

"Đương nhiên là ta đồng ý với hắn.

Thiên Vân Hoàng cười nói, vẻ mặt đắc ý: "Ta không chỉ chôn cất hắn, mà còn đặt trên đầu huyệt của hắn hai trận bàn, phòng ngừa hắn cảm thấy trong mộ bức bối, lại bò ra ngoài."

Giang Thái Huyền: "…"

Vương Minh Minh cũng ngây người, ngươi đây là lấy việc giúp người làm niềm vui à? Ngươi thật sự chôn hắn? Còn đặt hai trận bàn để ngăn hắn bò ra ngoài!

"Đừng nói, tên này thật đúng là ngu ngốc, lần đầu tiên ta gặp loại yêu cầu này đấy.

Thiên Vân Hoàng nói.

"Vương Minh Minh, nói xem, ngươi xảy ra chuyện gì?

Da mặc Giang Thái Huyền nhăn nhăn, thật sự không muốn để ý tới Thiên Vân Hoàng nữa, người này lấy việc giúp người làm niềm vui cũng quá mức rồi đấy.

Chẳng bao lâu sau, Gia Cát Thần Hầu đến, cùng Thiên Vân Hoàng bắt đầu bàn bạc.

Vương Minh Minh cũng đem mọi chuyện nói ra, u oán nhìn hắn: "Tràng chủ, đều là ngươi hại ta."

"Không, Minh Minh, là ta đưa cho ngươi cơ hội.

Giang Thái Huyền vỗ vai Vương Minh Minh, nhỏ giọng nói: "Ta cố ý tạo cơ hội tốt cho ngươi đẩy nhanh quan hệ giữa ngươi và nữ đế kia đấy."

"Ngươi vì tốt cho ta? Cố ý?

Vương Minh Minh vẻ mặt không vui nhìn chằm chằm hắn: "Tràng chủ, ta biết ngươi không biết xấu hổ, nhưng nếu hôm nay ngươi không giải thích cho ta, ta… Ta đụng đầu chết ở đạo tràng ngươi."

"Haizz, ngươi thật là, cũng do Lý gia phát triển chậm quá, nên ngươi cũng chưa xem phim truyền hình nào.

Giang Thái Huyền khẽ thở dài nói: "Ngươi lại đi mấy ngày, nhớ kỹ, nhất định phải đến muộn, cho dù có đúng giờ đến thì cũng phải muộn, hơn nữa phải lộ vẻ đã rất vội vàng mà đến."

"Tại sao? Như vậy không phải đang làm nàng thất vọng hay sao? Ta kiếm linh dược cấp Đế như thế nào đây?

Vương Minh Minh cau mày.

"Không, không, nàng lúc đầu sẽ thất vọng, lần thứ tư, ngươi có thể như này… Ngươi làm được như thế, thì thái độ của vị kia đối với ngươi sẽ chuyển biến trong trong tích tắc, sau này sẽ tin ngươi, hơn nữa còn cho ngươi bảo vật phòng thân.

Giang Thái Huyền nói.

Vương Minh Minh hai mắt sáng lên, vẻ mặt kính nể nhìn hắn: "Tràng chủ, ta nghĩ vừa rồi là ta đang khen ngươi."

"Ngươi khen ta như thế nào?

Giang Thái Huyền nhíu mày, tại sao ta không nghe thấy?

"Không biết xấu hổ.

Vương Minh Minh buông lời bỏ chạy.

Sắc mặt Giang Thái Huyền tối sầm lại, đồ con nít ranh nhà ngươi, ta có vô sỉ hơn nữa cũng làm gì mà qua được ngươi?